Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 368



 

Mẹ Lục Cho Tiền

 

Chẳng mấy chốc, chị hai Lục cũng tới, chạy thẳng đến nhà Lục Ngọc. Chị ấy không tới tay không, còn mang theo quần áo đã may cho cháu trai.

 

Chồng chị ấy là thợ may, quần áo may cho em bé mềm mại thoải mái, Lục Ngọc rất ưng ý.

 

Bây giờ chị hai Lục nhìn thấy Tiểu Tích Niên cũng yêu thích cực kỳ, hôn chụt chụt mấy cái lên má.

 

Chị hai Lục kể: “Mẹ gửi thư cho chị nói nhà chúng ta mổ heo, mẹ chồng chị lập tức bảo chị mang hai chục quả trứng gà tới.”

 

Chuyện này làm chị ấy rất khó xử, dựa theo tập tục thì nhà họ Lục phải trả lễ lại cho tương xứng.

 

Dùng trứng gà đổi thịt heo, tính toán quá là khôn lỏi rồi.

 

Nhưng chị hai Lục cũng đành vậy, dù sao cũng đã là dâu nhà người. Dù chị ấy lấy phải người chồng không lành lặn, nhưng đối với bên nhà chồng, đây vẫn là một bước “trèo cao” cho nhà chị, bởi từ bao năm nay nhà mẹ đẻ chẳng có sính lễ gì đáng giá. Dù các nàng dâu khác trong nhà không nói ra, nhưng trong lòng lại chẳng khỏi toan tính, so bì. Một bên là bên đằng ngoại, một bên là bên đằng nội, khiến chị ấy tiến thoái lưỡng nan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ba chị em đang thủ thỉ chuyện trò, chị hai liền buông lời: “Bây giờ chị ngưỡng mộ Lục Ngọc hết lời, mẹ chồng của em quả là người hiếm có khó tìm trên đời này!”

 

Đang nói chuyện rôm rả, Mẹ Lục lại hấp tấp đẩy chiếc xe cút kít đến, trên xe chất hai bắp đùi heo to bự. Mẹ Lục nói: “Con Hai và Lục Ngọc, mỗi đứa một bắp!” Còn chị cả Lục sống cùng cha mẹ, ấy là chuyện hiển nhiên, khỏi cần chia chác.

 

Bắp đùi sau là phần nhiều thịt nhất, ăn cũng ngon nhất, lại còn có thể ướp làm giò hun khói. Ngày thường, có tiền cũng chưa chắc mua nổi, một bắp đùi heo lớn như thế ít nhất cũng phải bốn mươi cân.

 

Chị hai Lục nghe vậy, vội nói: “Ơ kìa, cần gì nhiều đến thế mẹ?” Chị ấy chỉ mang tới có hai chục quả trứng gà thôi mà.

 

Mẹ Lục cười hiền: “Coi như bù đắp những thiếu thốn trước đây!” Chỉ riêng một bắp đùi heo to như vậy cũng đủ để thấy rõ, bây giờ bà đã chẳng còn như trước nữa rồi. Nhà mẹ giờ đây đã ngẩng cao đầu, sau này sẽ chẳng còn ai dám khiến chị hai phải chịu thiệt thòi hay uất ức nữa.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lần đầu tiên trong đời, chị hai Lục cảm thấy cha mẹ là chỗ dựa vững chắc cho mình, đôi vành mắt bỗng đỏ hoe.

 

Mẹ Lục nói: “Hôm nay ba chị em các con đều tề tựu đông đủ, mẹ muốn bàn với các con một chuyện trọng đại.” Chưa bao giờ chị em Lục Ngọc thấy Mẹ Lục nghiêm nghị đến vậy.