Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 369



 

Mua Trứng Vịt

 

Lục Ngọc nghe xong mới gật đầu. Đừng thấy mẹ Lục tuổi tác đã cao, không có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng bà đã sống mấy chục năm trời, thấu tỏ nhân tình thế thái còn tinh tường hơn cả Lục Ngọc.

 

Mẹ Lục dẫn Lục Ngọc tới nhà họ Phó để biếu quà.

 

Tiêu Thái Liên đang làm cỏ trong vườn, nhìn thấy hai người thì vội vàng lau tay, ra đón.

 

Mẹ Lục đưa quà.

 

Tiêu Thái Liên khách sáo nói: “Hây, khó khăn lắm mới mổ được con heo, chị còn mang nhiều như vậy tới, tôi sao dám nhận được chứ? Thịt ngon thế này muốn mua cũng chẳng có mà mua, tôi trả tiền cho chị!”

 

Nói xong liền móc ra ba mươi tệ, nhưng bị mẹ Lục kiên quyết từ chối: “Bà thông gia nói vậy là khách sáo quá rồi. Chúng ta nuôi heo là vì cái gì? Chẳng phải vì muốn có thịt mà ăn, tiện hơn nhiều sao? Chị làm như vậy, sau này tôi ngại ngùng không dám gặp mặt chị nữa mất.”

 

Lục Ngọc đứng bên cạnh nhìn, tấm tắc khen ngợi.

 

Trước đây mẹ cô vốn hiền lành, ít nói, bây giờ cũng đã có thể thoải mái biểu đạt suy nghĩ của mình rồi.

 

Lục Ngọc cũng ở bên cạnh khuyên mẹ chồng nhận lấy.

 

Mẹ chồng cười nói: “Vậy được, để qua mấy hôm nữa, tôi bảo thằng cả nhà tôi bắt con ngỗng béo tặng cho anh chị, nó có cách mua được ngỗng.”

 

Mẹ Lục vội vàng nói: “Tặng ngỗng gì chứ, tốn kém lắm.”

 

Tiêu Thái Liên cười nói: “Trước đây tôi cũng không nỡ, nhưng bây giờ ở chung với Lục Ngọc, cái miệng cũng thành kén chọn. Suy đi tính lại, sau này có gì ngon thì mình cứ ăn, sống một đời không thể sống uổng được.”

 

Mẹ Lục vội vàng cười đáp: “Thật sự đúng là cái lẽ đó, ngày trước không có điều kiện, bây giờ có thể ăn một chút rồi.”

 

Không cần Lục Ngọc làm cầu nối ở giữa, hai người nói chuyện tự nhiên như chị em ruột thịt vậy.

Phạm Khắc Hiếu

 

Trong lòng Tiêu Thái Liên sáng tỏ như gương.

 

Bà có bốn nhà thông gia, nhưng nhà họ Lục là đáng tin nhất. Ngày trước tuy nhà họ Lục không có tiền, nhưng chưa từng bòn rút hay tính toán nhà bà. Bây giờ điều kiện tốt hơn, lại luôn mang đồ ngon sang cho bà.

 

Không giống nhà mẹ đẻ của con dâu cả, còn cứ muốn tranh đoạt công việc của con trai cả bà. Công việc này có thể rơi vào tay thằng cả, điều này khiến vợ thằng hai, vợ thằng ba đều rất không vui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhà mẹ đẻ của con dâu cả thì hay rồi, tính toán chi li, khôn ngoan ghê gớm. Nếu không phải nể tình những năm qua vợ chồng thằng cả làm việc chăm chỉ, cộng thêm có thêm đứa cháu nội, thật sự bà đã làm cho ra lẽ rồi.

 

Sau đó hai người lại bắt đầu nói chuyện gia đình.

 

Lục Ngọc nói: “Con xin phép về trước đây ạ.”

 

Mẹ chồng lập tức nói: “Con về mau đi, thằng nhỏ còn bé.”

 

Thực ra, Tiểu Tích Niên có dì cả trông nom, Lục Ngọc cũng yên tâm. Vừa thấy hai người nói chuyện thân thiết, Lục Ngọc liền trở về nhà trước.

 

Vừa về tới cổng nhà, cô nhìn thấy dì Hồng đang tới: “Cái đó, Lục Ngọc à, dì có chút chuyện muốn nhờ, mà thật lòng khó mở lời!” Bà ấy tỏ vẻ khẩn khoản.

 

Bà ấy muốn kiếm công việc cho con trai mình. Sắp tới lễ rồi, không biết tặng thứ gì tốt để biếu xén. Vừa hay nhìn thấy chị hai Lục ôm chiếc đùi heo lớn kia đi qua.

 

Chiếc đùi heo đó rất bắt mắt, nhìn là biết đồ tốt, có tiền cũng không mua được! Bà ấy liền muốn thương lượng với Lục Ngọc.

 

Dì Hồng nói: “Vốn dĩ con trai dì quen một cô gái trong huyện, muốn kết hôn. Gia đình bên kia nói phải có một công việc ổn định trong huyện. Cho nên vẫn luôn kéo dài. Cuối cùng cũng tìm được người nhận hai trăm tệ để mua một suất làm việc vào, nói lần này có đợt tuyển nhân công gì đó!”

 

Nhưng bà ấy nghe nói lần này tuyển công rất khó, chọn hai mươi người từ trong bốn trăm người. Bà ấy luôn cảm thấy chuyện này khó lòng mà chắc chắn, nghe nói người khác cũng đang đi tặng quà biếu xén.

 

Muốn chắc chắn chuyện này hơn: “Dì Hồng muốn mua chiếc đùi heo này, cháu cứ nói giá đi, chắc chắn dì không kỳ kèo mặc cả đâu!”

 

Lục Ngọc thật sự không thích ăn đùi heo, cô nói: “Dì cứ lấy đi, cháu không lấy tiền đâu!”

 

Dì Hồng sững ra, không biết cô nói vậy là có ý gì.

 

Lục Ngọc nói: “Không phải dì có thân thích làm việc ở trại vịt sao? Cháu muốn đổi ít trứng vịt!” Mấy bận nhìn thấy người ta ăn trứng vịt muối, lòng cô lại cứ thèm thuồng đã lâu.

 

Đặc biệt là loại trứng mới muối, chưa quá mặn, lòng đỏ thì bùi bùi béo ngậy, ăn kèm cháo trắng thì quả thật chẳng còn gì để chê.

 

Trong thôn cũng có nhà nuôi vịt, nhưng để gom đủ một giỏ trứng thì chẳng dễ chút nào, mà dù có gom được cũng ít ai nỡ lòng đem đổi. Trại vịt thì khác, trứng bao nhiêu cũng có.

 

Dì Hồng nghe vậy liền tươi tỉnh hẳn, đáp ngay: “Được chứ! Vậy cứ theo giá thị trường mà đổi cho cháu hai trăm quả trứng vịt nhé? Dì sẽ dặn ông nhà chọn toàn trứng to cho cháu!”

 

Lục Ngọc gật đầu đồng ý, đoạn đưa ngay chiếc đùi heo đã chặt cho dì. Dì Hồng vui mừng khôn xiết.