Phó Cầm Duy nhìn dáng vẻ này của cô, cố kìm lòng nhớ mong Lục Ngọc trong lòng, nói: “Thôi, tạm thời tha cho em vậy.”
Sau đó, anh lấy ra một sợi dây chuyền vàng với mặt dây chuyền chạm khắc rất tinh xảo. Mỗi lần đi xa Phó Cầm Duy đều sẽ mua một món quà nhỏ cho cô. Dạo này công việc buôn bán thuận lợi hơn chút, số dây chuyền vàng mà Lục Ngọc nhận được đã chật kín cả chiếc tráp con.
Phó Cầm Duy hỏi: “Thằng nhóc Tích Niên có bắt nạt em không?”
Lục Ngọc đáp không có.
Phó Cầm Duy nói: “Thằng nhóc nghịch ngợm là thế, nếu lỡ nó có làm em phật ý, cứ nói thẳng với anh, anh sẽ 'xử lý' nó!”
Anh cũng biết con trai mình dẻo miệng, là cây vui vẻ của cả nhà, rất ít khi khiến Lục Ngọc phải tức giận.
Nhưng anh thường vắng nhà, sợ thằng nhóc này tìm cách lách luật.
Hai người đã lâu không gặp, có vô số lời muốn nói, còn chưa kịp thủ thỉ thêm đôi lời, thì đã nghe tiếng loa phát thanh của thôn vang lên mời tất thảy dân làng tề tựu tại sân kho thóc để họp.
Bình thường, khi loa phát thanh được sử dụng, đó đều là chuyện hệ trọng.
Là cán bộ thôn, Lục Ngọc dĩ nhiên phải là người tiên phong. Cô lập tức bật dậy, lại phát hiện chiếc áo trên người mình đã không còn cài cúc nữa. Quả thực, tài 'cởi đồ' của Phó Cầm Duy càng ngày càng thuần thục hơn trước. Lục Ngọc lườm anh một cái: “Đừng có mà giở trò!”
Sau đó, cô nhanh chóng thay đồ, dùng nước lạnh rửa mặt, rửa sạch vệt hồng trên má, cô mới dám bước ra ngoài.
Phó Cầm Duy vừa bước ra ngoài thì vừa hay nhìn thấy con trai đang nghịch nước, khắp sân đều là vết nước. Vừa thấy anh giang tay, Tích Niên đã líu lo gọi “cha!”, Phó Cầm Duy lập tức bế con trai lên vai, để cậu bé cưỡi cổ, cùng nhau bước ra sân.
Trong thôn, chỉ có những ông bố bà mẹ cưng chiều con cái hết mực mới làm như vậy.
Tích Niên cũng rất hưng phấn, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt vai của cha.
Một nhà ba người cùng nhau bước ra ngoài. Chồng khôi ngô, vợ xinh đẹp, con lại đáng yêu, vừa bước ra đã khiến cả thôn xúm xít khen ngợi.
Trong thôn, gia đình ba người họ đẹp nhất, dẫu chỉ là bộ quần áo vải thô giản dị, cũng vẫn cứ toát lên vẻ đẹp rạng ngời.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến sân kho của thôn. Trưởng thôn đứng trên bục cao nhất, dõng dạc nói với mọi người: “Các đồng chí, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
Lục Ngọc dường như đã lờ mờ đoán ra chuyện gì đó, trong lòng thoáng chút căng thẳng.
Phạm Khắc Hiếu
Mỗi khi thời cuộc có những bước ngoặt lớn, đối với người dân lao động chân lấm tay bùn mà nói, đó đều là những biến chuyển động trời.
Thời điểm ấy là năm 1983, một năm mang tính bước ngoặt của lịch sử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng thôn đưa mắt nhìn xuống bãi đập lúa, nơi những mái đầu bạc và lũ trẻ con đang quây quần. Trong lòng ông không khỏi dâng lên muôn vàn cảm xúc ngổn ngang.
Trong hai năm qua, thôn Đại Vũ đã khởi sắc hơn hẳn. Từ ngày dựng được những lều rau xanh tốt, mỗi năm ngoài số điểm công làm lụng, bà con còn được chia thêm tới bảy tám trăm tệ tiền mặt.
Số tiền ấy, đối với bà con xã viên, quả đúng là một khoản lộc từ trên trời rơi xuống.
Có tiền, nhà nhà sắm xe đạp, ai nấy đều thấy phơi phới hẳn lên, diện mạo khác hẳn trước. Trưởng thôn cũng tự hào ra mặt, tin rằng dưới sự chèo lái của mình, người dân trong thôn đã có thể sống một cuộc đời ấm no hơn.
Thế nhưng, tất cả giờ đây đã trở thành quá khứ. Tương lai sắp tới sẽ ra sao, chính ông cũng chưa thể lường trước.
Trưởng thôn hắng giọng, cất lời: “Trên đây có chỉ thị của Nhà nước. Kể từ nay, ruộng đất sẽ được chia lại cho từng hộ gia đình!”
Lục Ngọc siết chặt bàn tay, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là chuyện này. Đúng như dự đoán, năm 1983 chính là thời khắc chuyển mình của lịch sử.
Bà con xã viên đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ý tứ của câu nói này là gì đây?
Cũng có người loáng thoáng đoán được ý nghĩa, nhưng vẫn chưa dám tin vào tai mình.
“Thưa trưởng thôn, điều này chẳng phải có nghĩa là…?”
Trưởng thôn gật đầu, giải thích: “Chính là chia lại ruộng đất về cho từng nhà các đồng chí. Sau này, ai chăm thì hưởng nhiều, ai lười thì được ít. Không còn cảnh ăn cơm tập thể nữa, mà Hợp tác xã cũng sắp giải tán rồi.”
Lời vừa dứt, lập tức có người mừng ra mặt, kẻ lại sầu rười rượi.
Những người chăm chỉ, đông con nhiều cháu dĩ nhiên là mừng rỡ. Dù ruộng đất chia kiểu gì, họ cũng tin rằng sẽ làm ra tiền.
Nhưng một số người bảo thủ, quen với nếp cũ thì lại không khỏi lo sợ trước sự thay đổi. “Tại sao lại phải giải tán chứ? Tôi thấy tình hình bây giờ rất ổn mà!”
“Chúng ta có thể đừng giải tán Hợp tác xã không, thưa trưởng thôn!”
“Đúng đấy, trưởng thôn. Dân gian có câu, đoàn kết là sức mạnh. Một chiếc đũa thì dễ bẻ gãy, chứ một bó đũa thì ai bẻ nổi cơ chứ!”
“Trưởng thôn nhìn mà xem, bà con các thôn khác vẫn còn ngưỡng mộ Đại Vũ chúng ta biết bao. Thôn mình có cả máy kéo, lại còn có những mảnh ruộng tốt!”
Vừa nhắc đến máy kéo, lập tức có người nảy sinh những suy tính nhỏ nhen. “Đúng vậy, ruộng đất có thể chia, nhưng máy móc nông cụ thì phân chia thế nào đây? Không chỉ có máy kéo, mà còn cả phần lợi tức ba phần từ chuồng lợn của hợp tác xã đặt ở nhà ông Lục nữa chứ.”
Những tài sản chung này vốn dĩ đều nằm trong lòng, trong bụng mỗi người dân thôn.
Trước đây là của chung nên không ai tính toán chi li, nhưng giờ đây tài sản công sắp biến thành tài sản tư, đương nhiên phải phân định rạch ròi, sòng phẳng.