Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 373: Giao Ruộng Đất



 

“Đúng rồi, còn cả những lều rau củ nữa chứ!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Những lều rau củ này mang lại lợi nhuận béo bở, ai nấy đều rõ mười mươi. Giờ đây nếu chúng biến thành tài sản riêng, chẳng phải người nào có được lều rau thì sẽ kiếm bộn tiền hay sao?

 

Chuyện này, ngay cả trưởng thôn cũng đã phải mất không ít thời gian để nghiền ngẫm, cân nhắc.

 

Trưởng thôn nói: “Ruộng đất sẽ được chia theo đầu người, ai ai cũng có phần!”

 

Thôn dân nghe vậy, liền thắc mắc: “Chia đều ư? Lỡ may chúng tôi bốc trúng phải mảnh đất xấu thì sao?”

 

Sản lượng thu hoạch giữa đất tốt và đất xấu khác biệt một trời một vực.

 

Trưởng thôn trấn an: “Nếu ai bốc phải mảnh đất kém, Hợp tác xã sẽ bù đắp thêm một số tài sản khác cho bà con.”

 

“Vậy còn những lều rau củ quả kia thì sao, thưa trưởng thôn?”

 

Trưởng thôn trả lời: “Những lều rau củ quả này, sau này sẽ giải tán toàn bộ. Bà con có thể tự mình dựng lều, tự mình quyết định chuyện làm ăn. Ai muốn làm ruộng thì làm ruộng, ai muốn trồng rau thì trồng rau. Các giáo sư cũng sẽ không còn ở đây nữa!”

 

Bà con vốn còn đang nóng lòng muốn biết lều rau củ sẽ thuộc về ai, nay nghe tin các giáo sư cũng sẽ rời đi, trong lòng lập tức hoang mang tột độ. “Tại sao các giáo sư lại đi ạ? Chẳng lẽ chúng ta đã làm sai điều gì sao?”

 

Trong lòng tất cả đều dâng lên một nỗi căng thẳng, lo lắng khôn nguôi.

 

Trưởng thôn vội vàng xua tay, giải thích: “Không phải vì chúng ta đâu. Các giáo sư cũng phải chuyển đi rồi. Nghe nói, họ cũng đã bắt đầu tự mình gây trồng, làm ăn riêng cả rồi!” Mô hình hợp tác xã trước đây đang dần giải thể, mỗi người một ngả, tự sản xuất, tự buôn bán.

 

Trưởng thôn có chút tiếc nuối: “Nghe nói lãnh đạo huyện sẽ phổ biến kỹ thuật trồng rau trong nhà lưới này, và một số giống cây trồng cũng sẽ phát cho các thôn khác!” Trong đó, tài liệu trồng rau rất chi tiết, chỉ cần làm đúng theo là thành công.

 

Lời này vừa thốt ra, không khí trong thôn bỗng chốc như lửa đổ thêm dầu. Đây là nhà lưới trồng rau, là nguồn thu nhập chính của họ, đã được giữ bí mật suốt hai năm trời mới gây dựng được quy mô như thế này. Nếu phổ biến khắp nơi, liệu rau củ còn có thể bán được cái giá ấy nữa không?

 

Trưởng thôn trầm giọng nói: “Thời thế đã tới, các người ngăn cản nổi sao? Mặc kệ thế nào, dù sao chúng ta cũng nhiều kinh nghiệm hơn người khác hai năm, cùng lắm thì bán rẻ một chút, nói chung cũng sẽ không lỗ vốn!”

 

Một cụ già trong thôn thở dài: “Làm tập thể bao nhiêu năm nay, giờ tổ chức lại mặc kệ chúng tôi, chúng tôi sợ lắm!” Cảm giác cứ như những người trung niên bỗng chốc mất đi chỗ dựa vững chắc bấy lâu.

 

Trưởng thôn đành nói: “Chuyện này cũng hết cách, thôn nào cũng phải thay đổi, sau này sẽ tốt hơn thôi!” Dù nói vậy, nhưng trong lòng ông cũng không khỏi bồn chồn.

 

Trưởng thôn không để mọi người kịp phản ứng, dứt khoát tuyên bố: “Tất cả cán bộ thôn tới ủy ban thôn họp, cố gắng bàn bạc thật kỹ lưỡng, phân chia ruộng đất như thế nào, hôm nay sẽ định đoạt xong.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện đã bắt đầu thì phải nhanh chóng dứt khoát.

 

Lục Ngọc gật đầu đồng ý, lập tức bắt tay vào công việc bận rộn.

 

Rất nhiều thứ của tập thể đều phải kiểm kê, Lục Ngọc đưa ra một ý tưởng cho trưởng thôn, giúp ông giải quyết vấn đề nan giải nhất.

 

Một lúc sau, các cán bộ thôn đều đi ra, tiếng bàn tán bên ngoài vẫn còn náo nhiệt.

 

Trưởng thôn dẫn mấy cụ già có uy tín nhất thôn đi vẽ bản đồ phân chia đất.

 

Trưởng thôn vẫn làm việc công bằng, liêm chính, cộng thêm có các trưởng bối trong thôn giám sát, mọi người cũng không có quá nhiều lời ra tiếng vào.

 

Ruộng đất đều được chia đều, Lục Ngọc, Phó Cầm Duy và Tiểu Tích Niên cũng được chia đất.

 

Nhân khẩu càng nhiều càng có lợi hơn, giống như nhà họ Phó, được chia nhiều phần hơn.

 

Lục Ngọc nói mình cũng không làm ruộng, phần đất này đều giao cả cho mẹ chồng cô cấy cày!

 

Mẹ chồng cô lập tức cười nói: “Vậy được, mẹ đưa con tiền thuê.” Nói chung cũng đủ trang trải cho một năm của nhà họ.

 

Việc chia đất diễn ra rất nhanh, tiếp theo chính là khâu quan trọng nhất.

 

Thứ mọi người muốn nhất chính là tài sản chung như chuồng heo, nông cụ và máy kéo.

 

Trưởng thôn nói: “Những thứ này sẽ được thôn đấu giá, chỉ nhận tiền mặt không cho nợ, bán đi, tiền thu được sẽ chia về thôn.” May mà Lục Ngọc đã đưa ra sáng kiến này cho trưởng thôn.

 

Nghe vậy, trong lòng mọi người phần nào yên tâm hơn, cảm thấy cách này cũng công bằng.

 

Bây giờ chính sách đã xuất hiện biến hóa to lớn, thôn dân đều có phần bất an trong lòng.

 

Rõ ràng đã thông báo xong, cũng chia đất rồi, có thể về nhà, nhưng tất cả mọi người đều nán lại, sau này ruộng chính là của nhà mình, có người vui mừng khôn xiết, cũng có người lại mang chút hụt hẫng, lo âu.

 

Thôn dân thấy gia đình ba người Lục Ngọc đều ở đây, vội vã xúm lại hỏi Lục Ngọc: “Ruộng đất nhà cô giao cả cho mẹ chồng làm, vậy cô tính toán thế nào?”

 

Lục Ngọc đáp: “Tôi có thể sẽ lên huyện mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.” Vừa nãy cô đã đến chỗ trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ để xin từ chức, hai người ấy cũng chẳng khuyên can cô làm gì.