Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 374: Bàn Chuyện Lên Huyện



 

Mọi người nghe xong đều có thể hiểu được, Lục Ngọc là người có bản lĩnh, trước đây không được tự do đi lại làm ăn, chỉ có thể bám trụ ở thôn.

 

Bây giờ ruộng đất chia về từng hộ, tự làm tự chịu trách nhiệm, nghe nói cũng có thể buôn bán, cô liền nảy ra ý định khác.

 

Vừa hay Lục Ngọc có một gian hàng mặt phố ở trong huyện, người cũ đã không còn thuê nữa. Lục Ngọc định tút tát lại chỗ ấy, sau này mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.

 

Dì Hồng ở bên cạnh thở dài một hơi, muốn hỏi Lục Ngọc chút ý kiến: “Vậy cháu nói xem, dì nên tiếp tục cày cấy hay là làm nhà lưới trồng rau đây?”

 

Cái lều rau quy mô lớn nhất trong thôn trước đây đã được tháo dỡ, giờ đây ai muốn dựng lều thì phải tự mình làm lấy. Dựng lều tuy đơn giản, nhưng chọn cây trồng nào và chăm sóc ra sao lại đòi hỏi kiến thức, kinh nghiệm không hề nhỏ. Nếu tất cả mọi người đều đổ xô đi trồng một loại, cho dù năng suất có cao đến mấy cũng khó mà kiếm được lời. Nhưng chuyện này cũng khó nói, chẳng lẽ mình trồng rồi lại có thể cấm người khác làm theo sao?

 

Lục Ngọc quay sang dì Hồng, gợi ý: “Hay là dì trồng rau xanh nhé? Lúc cháu làm ăn buôn bán, sẽ thu mua lại của dì.” Gia đình dì Hồng vốn nổi tiếng cần cù, tháo vát, lại nghe nói dì rất mát tay trồng rau. Lục Ngọc vừa dứt lời, dì Hồng đã tươi cười đồng ý ngay: “Được thôi, nếu cháu cần, dì sẽ trồng riêng cho cháu!” Lời vừa dứt, những người xung quanh đã nhìn dì ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Rau còn chưa kịp bén rễ, mà dì đã tìm được mối bao tiêu trước rồi.

 

Bà thím có dáng người đẫy đà đứng cạnh vội vã hỏi: “Vậy cháu còn thiếu mặt hàng gì không? Thím xem mình có thể trồng được thứ gì nữa đây?” Lục Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cháu vẫn còn thiếu nấm.” Trước đây, thôn mình cũng từng thử trồng nấm nhưng vì chưa có kinh nghiệm nên không mấy thành công, sau đó mọi người không làm nữa. Bà thím đẫy đà nghe Lục Ngọc cần nấm thì mừng ra mặt, vội đáp: “Cháu cứ yên tâm, thím nhất định sẽ trồng nấm cho cháu thật tốt!” Đây chẳng phải là đang mở ra một con đường làm ăn mới cho mình sao?

 

Lục Ngọc vừa dứt lời, những người khác cũng ồ lên, thi nhau xúm lại hỏi cô: “Vậy tôi thì nên trồng cái gì bây giờ?”

 

“Còn dì thì sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc giải thích cặn kẽ: “Cái này còn phải tùy thuộc vào sở trường và điều kiện của mỗi người. Nếu là các loại rau củ thông thường, về sau vẫn sẽ có khách hàng quen, không lo ế đâu.” Sau đó, cô phân tích một cách tỉ mỉ cho từng người nghe.

 

Dù sao, thôn của họ cũng đã tạo dựng được không ít mối khách hàng từ trước. Giờ đây không còn làm ăn tập thể nữa, chẳng qua chỉ là chuyển từ mô hình chung sang làm riêng lẻ từng hộ. Những mối khách này đều là vốn quý, tốt hơn nhiều so với việc bắt đầu từ hai bàn tay trắng như những nơi khác. Nghe cô nói vậy, mọi người xung quanh đều vui mừng ra mặt: “Đúng là Lục Ngọc có khác, chỉ cần cô ấy nói là chúng tôi liền hiểu ra ngay!”

 

Thế là ai nấy đều thèm muốn có một cái lều rau cho riêng mình, tính toán vừa canh tác ruộng đồng, vừa dựng lều để trồng thêm rau củ quả. Kết hợp như vậy, vừa có rau lại vừa có lương thực, quả là vẹn cả đôi đường.

 

Phiên đấu giá vừa kết thúc, tất cả công cụ đều đã được bán sạch. Riêng chiếc máy kéo thì được đưa vào tài sản chung của thôn, sau này ai muốn dùng thì đến thôn thuê lại, chỉ cần trả một ít phí xăng dầu là đủ. Như vậy đôi bên đều thuận tiện.

 

Cha mẹ Lục Ngọc đã mua lại ba phần vốn góp ở trại nuôi heo. Mẹ cô đã đưa ra mức giá cao nhất, bỏ ra một nghìn rưỡi đồng để giành được. Nếu chịu khó làm ăn, chỉ một năm là có thể thu hồi lại được vốn.

 

Trong thôn, có người còn mạnh dạn hỏi: “Liệu có thể mở thêm trại nuôi gà không?” Từ ngày trong thôn bắt đầu làm lều rau, lại có thêm trại nuôi heo, ngày nào mọi người cũng thấy được những cái lợi trước mắt, đầu óc cũng trở nên linh hoạt, nhạy bén hẳn ra. Thấy việc nuôi heo có hiệu quả, mọi người liền rút kinh nghiệm mà nghĩ rộng ra, giờ thì lại muốn nuôi thêm gà. Trưởng thôn đáp lời: “Việc này có thể đi hỏi giúp mọi người, có lẽ vấn đề không lớn đâu!” Nghe trưởng thôn nói vậy, những người khác cũng thấy rục rịch. Chẳng là, nhà nào trong thôn cũng từng nuôi gà rồi mà.

 

Cũng có người nung nấu ý định nuôi heo, nhưng lại được người khác khuyên nhủ: “Anh nuôi heo thì định bán cho ai? Cha mẹ Lục Ngọc người ta có trại heo lớn làm hậu thuẫn, chúng ta làm sao mà cạnh tranh nổi. Nuôi con vật to lớn như vậy, nếu làm không tốt, đốt bao nhiêu tiền của như vậy thì thật là lãng phí!” Nghe vậy, mọi người cũng thấy chí lý, dần dần từ bỏ ý định đó.

 

Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy và Tiểu Tích Niên thu xếp về nhà. Tới trưa, Tiểu Tích Niên cũng đã buồn ngủ rũ, nằm gọn trong lòng cha. Phó Cầm Duy bế con rất vững chãi. Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặt con lên giường, đợi đến khi thấy con ngủ say mới an tâm ra ngoài.

 

Phó Cầm Duy theo Lục Ngọc về phòng, anh hỏi cô: “Em định lên huyện à?” Vừa nãy đông người, anh muốn hỏi nhưng ngại không tiện lời. Bây giờ chỉ có hai vợ chồng, rất thích hợp để bàn bạc chuyện riêng tư.

Phạm Khắc Hiếu