Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 377



 

Tiểu Tích Niên Cậu Bé Khéo Nịnh

 

Bà Tiêu Thái Liên thấy các con ai nấy đều hòa thuận, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, việc lớn nhất đã giải quyết xong, hòn đá đè nặng bấy lâu cũng được đặt xuống.

 

Phó Cầm Duy nói: “Mẹ, con và Lục Ngọc muốn chuyển ra huyện ở. Công việc của con khá bận rộn, đôi lúc về nhà muộn quá, đi đi lại lại cũng không tiện.”

 

Bà Tiêu Thái Liên gật đầu, nói: “Được, chuyển đi sớm cũng tốt cho hai đứa.”

 

Ba người anh trai kia nhìn Phó Cầm Duy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ai mà ngờ được cái xưởng ban đầu làm ăn ế ẩm, nửa năm trời chẳng kiếm được đồng nào, giờ bỗng chốc lại phất lên như diều gặp gió, công việc kinh doanh đã lan rộng khắp các tỉnh thành.

 

Ngay cả các vị lãnh đạo huyện cũng phải hết lời khen ngợi anh.

 

Chị ba Phó nhìn Lục Ngọc, hỏi: “Trước đây chị nghe nói em muốn mở cửa hàng phải không?” Vợ chồng nhà này không chỉ tuấn tú, xinh đẹp mà còn có tài làm ăn đến thế.

 

Lục Ngọc đáp: “Em định mở một tiệm ma lạt thang (một món ăn vặt cay nồng, đậm đà)!”

 

Những người có mặt ở đây chưa từng nghe nói đến món “ma lạt thang” bao giờ.

 

Chỉ có Lục Ngọc biết, ma lạt thang chính là món ăn vặt cực kỳ thịnh hành ba mươi năm sau.

 

Mặc dù mọi người không biết ma lạt thang là món gì, nhưng vẫn đặt trọn niềm tin vào Lục Ngọc.

 

Chị hai Phó nói: “Nếu em xoay sở không xuể thì cứ nói, chị sẽ tới phụ một tay!”

 

Lục Ngọc vui vẻ đồng ý.

Phạm Khắc Hiếu

 

Đợi đến khi họ thương lượng xong mọi việc và trở về nhà, trời đã quá nửa đêm. Tích Niên lúc đó đang ngủ trong phòng của một người anh trai.

 

Phó Cầm Duy bế Tích Niên về nhà mình. Trên đường, Lục Ngọc hỏi Phó Cầm Duy: “Mẹ hôm nay sao vậy, lại suy nghĩ thoáng đến thế?”

 

Phó Cầm Duy giải thích: “Bà ấy sợ các con cũng giống như những gia đình khác, vì lợi ích mà cãi vã, bất hòa. Lần này chia đất đai là chuyện tốt, nhưng những gia đình đông anh em lại thường xảy ra tranh chấp rất gay gắt. Ai nấy đều có những tính toán riêng, sợ anh em chiếm phần hơn của mình.”

 

Chuyện này đoán chừng đã ảnh hưởng đến bà Tiêu Thái Liên không ít.

 

Lục Ngọc nói: “Người mẹ thông suốt và sáng suốt như mẹ vẫn còn rất hiếm đấy!”

 

Phó Cầm Duy nghiêm nghị bảo: “Sao em không nói thẳng trước mặt mẹ? Nếu bà ấy nghe thấy em khen bà ấy như thế, chắc chắn sẽ vui lắm.”

 

Lục Ngọc nghe xong bật cười khanh khách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày hôm sau, Tiểu Tích Niên thức dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường của bố mẹ. Kể từ khi cai sữa đêm, cậu bé đã tự ngủ riêng rồi.

 

Thi thoảng lắm thằng bé mới được sang phòng mẹ mà nũng nịu một chút. Hôm nay được bồng sang đây khi đang say giấc, nên nó chẳng hay biết gì.

 

Vừa mở mắt, thấy cha mẹ đều đang ở kề bên, thằng bé lập tức tươi tỉnh hẳn lên. “Mẹ!” Nó bi bô líu lo, còn nũng nịu đòi Lục Ngọc hôn cho một cái.

 

Chẳng biết vì lẽ gì thằng bé lại quấn quýt lấy mẹ đến vậy. Lục Ngọc không nén nổi, hôn chụt lên má con trai, thằng bé cười khúc khích.

 

Lục Ngọc ôm con trai vào lòng, cõi lòng tràn ngập tình yêu thương vô bờ bến. Phó Cầm Duy ngồi tựa lưng vào thành giường, lúc thì ngắm vợ, lúc lại nhìn con trai.

 

Tiểu Tích Niên vừa thức giấc, đôi má ửng hồng phúng phính. Nhưng chẳng mấy chốc, thằng bé đã bắt đầu bày trò nghịch ngợm. Cha mẹ ở hai bên, nó nghiễm nhiên là trung tâm.

 

Lúc thì Tiểu Tích Niên lăn lộn sang bên này, lúc lại lăn lộn sang bên kia, vui vẻ hệt như một chú chuột con đang đào hang vậy.

 

Lục Ngọc thủ thỉ: “Con trai à, mẹ muốn bàn với con một chuyện. Sau này, mình chuyển vào huyện ở, con thấy thế nào?”

 

Thằng bé từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, cùng các anh lớn rong ruổi khắp chốn, quen hơi đất làng.

 

Nếu bảo thằng bé rời xa môi trường thân thuộc này, có lẽ nó sẽ khó lòng mà quen được ngay. Bởi vậy, Lục Ngọc mới nhẹ nhàng hỏi ý con trai.

 

Tiểu Tích Niên ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu lên, líu lo: “Con ở bên mẹ, mẹ đi đâu con theo đó.”

 

Lục Ngọc ấm áp cõi lòng, lại nói tiếp: “Nhưng nếu theo mẹ, con sẽ không còn được gặp các anh thường xuyên nữa.”

 

Thằng bé giờ còn quá nhỏ, chưa thể hiểu rõ sự chia ly là gì. Thế nên, Lục Ngọc phải kiên nhẫn ngồi bên cạnh, nghiêm túc giải thích cặn kẽ.

 

Tiểu Tích Niên có vẻ hơi phụng phịu, lại bi bô nói: “Nhưng con cũng muốn chơi với các anh nữa mà.”

 

Phó Cầm Duy ngồi bên cạnh, xen vào: “Sau này mỗi tuần chúng ta lại về thăm thôn, tìm các anh chơi, được không con?”

 

Tiểu Tích Niên rất thích chơi với các anh. Lục Ngọc cũng từng nghĩ liệu có nên gửi con cho bà nội ít hôm không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đành lòng.

 

Để thằng bé ở lại một hai ngày thì còn được, chứ ở lâu ngày, chắc chắn nó sẽ buồn tủi lắm.

 

Thằng bé nghe cha nói vậy, lập tức gật đầu lia lịa.

 

Lục Ngọc hôn vào cái má bầu bĩnh của con trai, Tiểu Tích Niên lại bắt đầu nũng nịu: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất!”

 

Phó Cầm Duy không nhịn được cười, trêu chọc: “Cái đồ nịnh bợ!”