Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 378: Đi Xem Nhà



 

Quả thực, Tiểu Tích Niên rất biết cách dỗ ngọt Lục Ngọc. Chẳng mấy chốc, thằng bé đã làm mẹ mình tươi cười rạng rỡ trở lại.

 

Nếu đã quyết định chuyển đi, Lục Ngọc bắt đầu thu xếp đồ đạc, những vật dụng thiết yếu trong nhà. Nhưng vì định bụng mỗi tuần sẽ lại về thôn một lần, để con làm quen dần với môi trường mới, nên cô vẫn phải để lại một ít quần áo, chăn màn và gối đệm.

 

Thằng bé con vẫn đang lăn lộn trên giường. Lục Ngọc quay sang nói với Phó Cầm Duy: “Lát nữa em ra phố, dọn dẹp cửa hàng một chút!”

 

Cửa hàng của hai vợ chồng ở bên đó có thể vừa để buôn bán, vừa tiện ở lại. Phía trên có làm một cái gác xép.

 

Chỉ cần leo lên chiếc cầu thang nhỏ là có thể nghỉ ngơi, còn phía dưới thì dùng để buôn bán. Những cửa hàng mặt tiền xung quanh cũng đều xây cất theo lối này, cốt để tiết kiệm không gian.

 

Phía trên gác xép hơi giống giường tầng trên khoang tàu, muốn ngồi thẳng người cũng không dễ dàng gì.

 

Phó Cầm Duy liền nói: “Thôi, mình mua thêm một căn nữa đi!” Một căn dùng để buôn bán, còn một căn thì hai vợ chồng mình ở.

 

Giờ đây, Phó Cầm Duy đã có của ăn của để. Riêng năm ngoái, anh đã kiếm được một vạn tệ.

 

Anh chưa từng rêu rao khoe khoang. Bên ngoài, mọi người chỉ biết anh nhận mức lương một trăm tệ mỗi tháng, nhưng như thế cũng đã đủ để những người trong thôn phải giật mình thon thót rồi.

 

Một hộ "vạn tệ" vào năm 1983 quả thực là danh giá và đáng nể vô cùng.

 

Số tiền Lục Ngọc kiếm được còn nhiều hơn Phó Cầm Duy. Cô ấy được chia hai mươi phần trăm, tức là hai vạn tệ. Cộng thêm số tiền tích cóp bấy lâu và cả khoản mẹ cô dành dụm cho, trong tay Lục Ngọc tổng cộng có tới ba vạn sáu tệ.

 

Hiện giờ, cả hai vợ chồng đều không phải lo lắng chuyện tiền nong.

 

Lục Ngọc trầm ngâm một lát: “Vậy thì mua thêm căn nữa đi!” Giờ đây khác hẳn với trước kia, ngày ấy họ còn chẳng dám mơ tới việc mua một căn nhà to đẹp như vậy.

 

Phó Cầm Duy nói thêm: “Chúng ta mua căn to một chút, để con trai mình có chỗ mà chạy nhảy, đùa nghịch thỏa thuê.”

 

Tiểu Tích Niên lớn lên ở thôn quê, nơi ruộng đồng rộng rãi để thằng bé có thể thỏa sức chạy nhảy. Trong huyện thì nhiều nhà chẳng có nổi cái sân.

 

Đừng thấy Phó Cầm Duy luôn tỏ vẻ nghiêm khắc với con trai, thực ra anh vẫn rất mực cưng chiều Tiểu Tích Niên.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc cười nói: "Được thôi!" Dù sao, họ cũng chỉ có một mụn con như vậy, ai cũng chiều chuộng hết mực.

 

Lục Ngọc lấy ra từ trong ngăn kéo hai mươi mấy viên kẹo hoa quả bọc giấy bóng loáng, những viên kẹo cao cấp này là thứ mà bọn trẻ trong thôn yêu thích nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc đưa hết cho Tiểu Tích Niên, rồi dặn dò con trai: "Nhà chúng ta sắp chuyển đi rồi, con hãy tạm biệt cho tử tế các bạn trong thôn nhé, số kẹo này con chia cho các bạn được không?"

 

Tiểu Tích Niên mơ mơ màng màng gật đầu. Sau đó lại nũng nịu đòi một cái ôm mới chịu lề mề rời giường.

 

Phát hiện chiếc quần nhỏ của mình đã được thay mới, thằng bé đỏ mặt nói: "Con có thể tự thay quần áo mà!"

 

Phó Cầm Duy đứng một bên không khỏi bật cười. Con trai anh mới tí tuổi đầu mà đã ngại ngùng khi được cha mẹ thay đồ rồi.

 

Lục Ngọc dùng giọng dỗ dành nói với con: "Tích Niên của mẹ là giỏi nhất!" Thằng bé xấu hổ chạy tót đi.

 

Lục Ngọc nhìn theo bóng lưng con trai đang chạy, trên gương mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng.

 

Phó Cầm Duy nói: "Chúng ta cùng đi mua nhà thôi!" Tiện thể đã xin nghỉ phép rồi, tốt nhất là tranh thủ làm thêm mấy việc.

 

Lục Ngọc nghe vậy, gật đầu, rất nhanh họ đã ngồi xe buýt vào huyện.

 

Những năm qua, họ đã quá đỗi quen thuộc với huyện thành. Thời này làm gì có môi giới bất động sản, muốn mua nhà thì phải dò hỏi khắp nơi.

 

Lục Ngọc nhìn một vòng, phát hiện chẳng có căn nào ưng ý.

 

Cô thở dài nói với Phó Cầm Duy: "Quả nhiên, lúc muốn mua thì lại chẳng mua được." Cứ như không cần mua thì lại tình cờ gặp được căn mình thích.

 

Phó Cầm Duy đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đợi chút, anh tìm Lưu Bàng tới, ba chúng ta cùng xem."

 

Lục Ngọc lập tức đồng ý.

 

Dù sao huyện thành cũng là địa bàn của Lưu Bàng, anh ấy vẫn thạo việc hơn Lục Ngọc và chồng.

 

Phó Cầm Duy gọi điện thoại cho Lưu Bàng, chẳng mấy chốc, một chiếc xe ô tô đã dừng lại gần chỗ họ.

 

Bây giờ xưởng đã ăn nên làm ra, Lưu Bàng cũng đổi đời, trở thành một tay kinh doanh có hạng.

 

Anh ấy phổng mũi tự hào lắm, trước đây trong giới cậu ấm con nhà có tiền, anh ấy là kẻ kém cỏi nhất, bây giờ thoắt cái đã trở thành "người con mẫu mực" khiến anh ấy mừng quýnh.

 

Lưu Bàng vừa nghe nói Lục Ngọc muốn mua nhà ở huyện, liền vui vẻ reo lên: "Hầy, tôi đã sớm bảo chị tới rồi mà." Anh còn nói Lục Ngọc có năng lực quản lý, để cô làm lãnh đạo.