Lục Ngọc chiên chút dầu ớt để chuẩn bị cho món ma lạt thang, tiếng dầu xèo xèo vang lên, mùi thơm cay nồng lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến những người xung quanh hiếu kỳ đều phải ngoái đầu nhìn ra.
Mùi thơm lừng! Loại dầu ớt này trông tuy đơn giản, nhưng lại được chế biến công phu với sáu thứ gia vị bí truyền, trộn vào món nào cũng khiến người ta phải xuýt xoa, ngon đến lạ thường.
Mùi dầu ớt do Lục Ngọc tự tay phi quả thực quá thơm lừng. Mấy chị em trong tiệm đều ghé tới xem, bởi lẽ thông thường họ nào có chiên dầu ớt bao giờ, ớt đã không rẻ, nói chi tới dầu ăn. Không ngờ ớt khi quyện cùng dầu nóng lại có mùi thơm lạ lùng đến vậy.
Vừa nhìn thấy làn dầu đỏ óng ánh, dậy mùi thơm nức, thím Thái liền tấm tắc: “Ôi trời, thế này thì còn thơm hơn cả phở nữa!”
Lục Ngọc khiêm tốn đáp: “Cũng tàm tạm thôi ạ.” Cô đã dùng không ít hương liệu, pha chế vừa vặn, rất thích hợp để làm món Ma Lạt Thang này.
Tiệm mới khai trương, mọi người vừa cọ rửa, sắp xếp đồ đạc, vừa chuẩn bị rau củ. Đợi tới trưa, họ mới mang tấm biển hiệu ra đặt. Trên đó, vỏn vẹn ba chữ "Ma Lạt Thang" nổi bật.
Đến giờ nghỉ trưa, người của xưởng gang thép tuôn ra. Rất nhiều người đều bị mùi dầu ớt thơm lừng thu hút, bất giác bước tới. Nhìn kỹ lại, hóa ra lại có một tiệm ăn mới mở toang. Ai nấy đều tò mò, họ vẫn chưa biết thứ gọi là "Ma Lạt Thang" ấy là gì.
Trong số đó, có một chàng trai chạy nhanh nhất, vừa bước vào đã nhận ra Lục Ngọc, anh ta liền ấp úng: “Ài, cô không phải là người… người… của năm đó sao?” Anh ta lắp bắp mãi, cuối cùng cũng nhớ ra Lục Ngọc. Chuyện Lục Ngọc bán lòng heo đã lùi về rất lâu rồi. Anh ta đã quên mất mùi vị của món lòng heo năm xưa, chỉ nhớ rằng đồ Lục Ngọc bán năm đó rất ngon. Vừa nhìn thấy tiệm cô mở, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tin tưởng: “Món này bán ra sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc cười nói: “Một tệ một suất, anh cứ tùy ý chọn rau. Khi nấu, sẽ thêm một phần mì sợi vào nữa.”
Một tệ một suất ư? Giá cả thật sự không đắt chút nào. Anh chàng lập tức nói: “Vậy cho tôi một suất!” Anh thấy ở đây có hơn hai mươi loại rau củ. Anh dùng chiếc rổ nhỏ gắp rau, mỗi loại hai ba lá, chất đầy ắp, đến nỗi muốn nhét thêm cũng chẳng còn chỗ trống. Sau đó, anh đưa cho Lục Ngọc. Lục Ngọc nhận lấy chiếc rổ nhỏ ấy, đem đi nấu một lúc. Rồi cô hỏi anh muốn thêm loại mì nào, trong tiệm có hai loại: mì lạnh và mì ngô, đều là đặc sản địa phương.
Chàng trai có chút do dự: “Tôi muốn thử cả hai loại.”
Lục Ngọc đáp: “Được!” Cô bèn lấy cho anh một ít mỗi thứ. Nấu xong, cô múc ra bát, đầy ú ụ. Sau khi nấu xong, cô hỏi anh muốn vị nào, cay tê, chua ngọt gì cũng chiều. Chàng trai nghĩ ngợi, cũng không biết loại nào ngon nhất: “Cô cứ pha cho tôi một vị phổ biến đi!” Lục Ngọc bèn pha chế theo vị cay tê mà anh ấy yêu cầu. Mùi vị nhờ thế càng thêm dậy hương. Bên trên phủ đầy tương, đặc biệt là lớp dầu đỏ óng ánh nổi bồng bềnh, trông vô cùng hấp dẫn. Điểm xuyết thêm đậu phộng giã nhỏ và đậu nành chiên giòn.
Món Ma Lạt Thang vừa bưng tới tay, chàng trai đã vội hít hà một hơi nước dùng. Anh ngồi phắt vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cầm đũa trộn đều gia vị lên trên bát. Từng sợi mì được bao bọc bởi lớp tương sóng sánh, khi đưa vào miệng, hương vị quả thật khó quên. Vừa tê vừa cay, rau củ giòn ngọt, vẫn giữ được vị tự nhiên, sợi mì dai dai, lại thêm nước chấm ngon tuyệt. Anh ta ăn từng miếng to, nhưng hương vị này đối với họ mà nói có hơi kích thích. Bình thường họ chưa từng ăn thứ đậm đà như vậy, chẳng mấy chốc đã túa mồ hôi. Nhưng cái cảm giác hơi cay nóng đến tê người này lại khiến anh chàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chàng trai là người tới đầu tiên, nhưng sau đó, dần dần cũng có thêm nhiều người khác lục tục kéo tới ăn. Bên ngoài xưởng gang thép luôn có một số tiệm nhỏ mở rồi lại đóng cửa. Tuy thợ thuyền ở xưởng gang thép có thu nhập khá, nhưng họ lại nổi tiếng kén ăn, không phải ai cũng dễ dàng mở tiệm làm ăn ở đây. Trừ phi món ăn phải thật sự có tiếng tăm. Người vào tiệm đều cảm thấy vô cùng thú vị, rau củ tùy ý chọn lựa, lại còn nhiều chủng loại đến thế! Còn có mì sợi, cho dù là đàn ông sức ăn khỏe cũng có thể no bụng. Cuối cùng, gia vị còn có thể tự điều chỉnh theo sở thích, ai thích chua thì thêm giấm, thích ngọt thì cho đường. Lục Ngọc pha chế gia vị chẳng hề tằn tiện, muỗng nào muỗng nấy đầy ắp, ăn vào thấy đã đời, mà lại chỉ mất có một tệ. Mới đầu cảm thấy một tệ không đắt, nhưng đến khi ăn xong, ai nấy đều thầm nghĩ một tệ bỏ ra quả là quá xứng đáng.
Lục Ngọc tính toán kỹ, chẳng lo thua lỗ. Rau củ ở đây giá phải chăng, mì sợi cũng không đắt đỏ, một bó lớn ngâm nở ra được khối. Gia vị có nhỉnh hơn đôi chút, nhưng cô đều cất công lên tỉnh mua theo mối sỉ, nên tính đi tính lại, bán mỗi bát là lời hẳn một bát.
Phạm Khắc Hiếu