Lẩu cay Tứ Xuyên (Ma lạt thang) vốn là món ăn chơi bình dân, cốt yếu là bán được nhiều hàng. Lục Ngọc chỉ mong mọi người kéo đến thật đông, cùng nhau xì xụp một bữa thật vui. Chỉ cần ăn xong tấm tắc khen ngon một tiếng là cô mãn nguyện rồi.
Nấu ăn là sở thích của cô mà.
Lục Ngọc một bên bán hàng, thằng bé con của cô được xếp ngồi ngay cái bàn đầu tiên, cứ ngoan như cục đất, chẳng khóc quấy tí nào, y hệt chú mèo chiêu tài nhỏ xinh. Đôi mắt tròn xoe cứ dáo dác nhìn mọi người ăn uống.
Có lúc còn thèm thuồng nuốt nước miếng. Nhưng mấy món này quá cay, không hợp với trẻ con, Lục Ngọc không cho cậu bé ăn.
Tiểu Tích Niên cũng không quậy phá, chỉ ở bên cạnh nhìn ngắm. Thi thoảng mấy dì khách thấy thương, lại bồng cậu bé lên suýt xoa một lúc.
Buổi chiều, sau khi chàng trai ấy quay về cơ quan, trên người anh ta vẫn còn vương vấn mùi thơm nồng của lẩu cay Tứ Xuyên.
Tới giờ vào ca làm, đồng nghiệp xung quanh cứ xúm lại hỏi: “Cậu vừa ăn món gì mà trên người thơm nức thế?”
Anh ta liền tấm tắc khen: “Ôi chao, anh không biết đấy thôi, cái cô làm lòng lợn tiết canh ngon lừng danh mấy năm trước nay lại về đây bán lẩu cay Tứ Xuyên đấy! Một suất đầy ú ụ, mùi vị thì ngon tuyệt cú mèo!”
Rồi anh ta bắt đầu tả vanh vách, nào là rau củ giòn ngọt thanh mát, nào là sợi mì dai ngon sần sật, đúng là thứ chưa từng được nếm qua bao giờ.
Anh ta nói mãi nói mãi, khiến chính mình cũng thèm nhỏ dãi, bụng tuy đã no căng nhưng miệng vẫn còn thòm thèm.
Nghe xong, mấy đồng nghiệp đang ngửi mùi thơm trên người anh ta, vốn đã chẳng còn tâm trí nào làm việc, lại càng sốt ruột. Mấy người liền nhao nhao nói: “Được được, lát nữa tan ca tôi phải đi xem thử ngay!”
“Chỉ có một đồng bạc một suất thôi á?”
“Đúng vậy!”
“Vậy chúng ta cùng đi ăn đi.”
“Được, chúng ta đi chung.”
Cái hồi Lục Ngọc còn bán lòng lợn, cô đã có không ít khách mối. Chuyện này chẳng cần nói đến món lẩu cay Tứ Xuyên gì ráo, chỉ riêng danh tiếng của cô chủ thôi cũng đủ khiến người ta muốn kéo đến nếm thử rồi.
…
Quán của Lục Ngọc mở gần khu xưởng công nghiệp, chỉ bán vào hai buổi trưa và tối. Bán hết hàng là cô đóng cửa về nhà, chẳng ham hố gì thêm.
Mấy dì làm ở quán thấy còn thừa nhiều rau quá thì sốt sắng hẳn lên, cứ như thể muốn bán sạch sành sanh cho hết, tuyệt đối không được để lỗ vốn. Ai cũng hiểu, tìm được một chỗ làm kiếm sống thời này đâu có dễ dàng gì.
Lục Ngọc lại ung dung, điềm đạm nói không sao. Giờ quán đã sắm được cái tủ lạnh rồi, nếu chưa bán hết thì cứ việc bỏ vào tủ, rau củ vẫn tươi roi rói được thêm một ngày nữa là ít.
Phạm Khắc Hiếu
Buổi trưa tổng cộng bán được hai mươi ba bát. Chờ đến tối, chuông tan ca vừa điểm, đã thấy đông nghịt người hăm hở chạy thẳng tới quán lẩu cay Tứ Xuyên của Lục Ngọc.
Vừa bước vào liền nói: “Cô chủ ơi, làm cho tôi ba bát lẩu cay Tứ Xuyên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc lập tức đáp: “Được thôi.”
Chàng trai buổi trưa đã ăn rồi, buổi tối vẫn tới ăn.
Thực sự quá thèm thuồng, anh ta vừa đến ăn mà cứ như chủ quán vậy, thao thao bất tuyệt hướng dẫn những người lần đầu tới, nào là dùng cái rổ nhỏ xinh mà gắp rau, thích món gì thì gắp thêm, không ưa món gì thì cứ việc bỏ qua.
Cái cách thức ăn uống tự mình chọn món này, đối với họ mà nói quá đỗi mới mẻ.
Có người muốn gắp mỗi thứ một chút, cũng có người đặc biệt gắp rau mình thích ăn.
Chỉ riêng cái cách thức ăn uống mới mẻ này thôi cũng đã xứng đáng với giá một đồng bạc rồi.
Sau khi đã tự mình chọn lựa xong xuôi, họ kiên nhẫn đợi cô chủ nấu rau, nấu mì, rồi nêm nếm gia vị. Món ăn vừa ra lò, nóng hổi, họ bưng ngay ra bàn mà thưởng thức.
May mà họ chịu khó tới sớm một chuyến, giờ đang ngồi ung dung ăn uống, còn những người đến sau đã phải rồng rắn xếp hàng dài tít tắp rồi.
Lục Ngọc thì chẳng lấy làm lạ gì với cảnh này, vẫn ung dung, không chút hoảng loạn.
Ba dì làm trong quán thấy cuối cùng cũng đông khách nườm nượp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên Lục Ngọc chỉ chuẩn bị tổng cộng một trăm phần lẩu cay Tứ Xuyên. Buổi trưa đã bán hơn hai mươi phần.
Đến tối, chẳng mấy chốc mà hàng đã bán sạch sành sanh. Lục Ngọc đành lấy làm tiếc mà nói với những người còn đang rồng rắn xếp hàng phía sau: “Thôi thì mai mọi người ghé lại nhé! Hôm nay hết mất rồi!”
Mấy người tới muộn ấy, vừa ngửi thấy mùi thơm nức mũi đã ứa nước miếng. Nhìn mấy thực khách đang vừa ăn vừa hít hà, mồ hôi vã ra như tắm lại càng thèm thuồng hơn gấp bội.
Họ đến muộn, chưa kịp thưởng thức món ăn, liền dặn dò Lục Ngọc: “Mai này cô nhớ làm thêm một chút đấy nhé!”
Lục Ngọc cười đáp: “Dạ được ạ.” Thật tình là ngày đầu khai trương, cô cũng chẳng dám làm nhiều quá như thế.
Các món ăn được dọn ra nhanh chóng, một số người thấy quán chật kín chỗ thì đành mua về nhà thưởng thức.
Sau khi mọi người trong tiệm ăn uống xong xuôi, ba cô phụ giúp liền bắt tay dọn dẹp, rửa bát chén gọn gàng.
Ngày mai công việc lại tiếp diễn, Lục Ngọc là người về sau cùng. Cô tắt đèn, đưa tay ôm Tích Niên vào lòng. Cậu bé đã ngoan ngoãn ở đây suốt cả ngày trời.
Lục Ngọc ôm con vào lòng, hôn nhẹ lên cái má phúng phính. Đôi tay bé xíu của con trai liền ôm chặt lấy cổ mẹ.
Trong lòng Lục Ngọc hơi áy náy, khẽ hỏi: “Tích Niên có mệt không, ở đây có vui không con?”
Thằng bé gật đầu lia lịa, bi bô nói: “Vui lắm ạ.” Nhìn thấy mọi người đều đang ăn những món đồ mẹ làm, cậu bé cảm thấy thật hãnh diện.
Cậu bé ưỡn n.g.ự.c nhỏ xinh lên, giọng nói đầy tự tin: “Đồ mẹ làm là ngon nhất thế giới!”