Thứ Bảy, Chủ Nhật Cô Có Bán Hàng Không?
Lưu Bàng nghe xong liền vội vàng đáp lời: “Được chứ, xưởng gang thép có nhà trẻ riêng, tôi sẽ giúp chị thu xếp. Như vậy cũng tiện cho chị, tan làm còn có thể đón con.”
Hơn nữa, trình độ của những cô giáo ở nhà trẻ xưởng gang thép là tốt nhất nhì khu này.
Nghe nói, những cô giáo trông trẻ ở đó đều tốt nghiệp phổ thông cấp ba, người bình thường muốn xin vào còn khó chứ đừng nói chi đến gửi con.
Vả lại, nhà trẻ còn cung cấp hai bữa ăn và một hộp sữa bò mỗi ngày. Đây đều là những đãi ngộ chỉ có trường học tốt mới có thể cung cấp.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc nghe vậy, vội mừng rỡ nói: “Tốt quá!”
Cô trực tiếp dẫn con đi làm thủ tục nhập học. Hôm nay cứ thế này trước đã, ngày mai cậu bé sẽ chính thức tới học.
Tiểu Tích Niên ngây thơ vừa nhìn thấy bên trong nhà trẻ còn có một cái cầu trượt đơn sơ, đôi mắt liền lóe lên ánh sáng thích thú, chỉ chực chạy đến chơi.
Lục Ngọc dỗ dành: “Ngày mai đi học là con có thể chơi rồi!” Tiểu Tích Niên lập tức bày tỏ: “Con muốn đi học ạ.”
Lục Ngọc rất nhanh đã tuyển thêm hai dì, tổng cộng là năm người.
Đợi đến buổi tối bán hàng, cô đã chuẩn bị rất nhiều rau. Buổi tối cũng bận rộn một trận, rất nhiều người mua được ma lạt thang, thấy quán hết chỗ, dứt khoát xách về nhà ăn.
Doanh thu buổi tối không hề kém cạnh so với buổi trưa.
Buổi tối cũng bán được hơn ba trăm bát. Lục Ngọc lập tức đi tìm những người giao rau, giao nấm, giao đậu phụ khô để nhập thêm hàng. Ngay cả mì lạnh khô, cô cũng nhập một lần mười bó.
Anh nhân viên tiếp thị của xưởng nước ngọt trong huyện còn chủ động tìm tới, hỏi cô có muốn nhập nước ngọt không, cũng cho cái giá rất phải chăng.
Trước đây Lục Ngọc từng mua sỉ nước ngọt ở cung tiêu xã nên rất rành giá cả, cái giá này còn rẻ hơn cả ở cung tiêu xã nữa.
Lục Ngọc lập tức gật đầu nói: “Vậy lấy cho tôi mười thùng đi!”
Người bán nước ngọt không ngờ Lục Ngọc lại có sức mua sắm lớn đến vậy, mừng ra mặt: “Được, tôi tặng thêm cô một thùng!” Hàng tặng kèm là sữa đậu phộng.
Loại sữa đậu phộng này là hương vị mới ra lò, vẫn chưa kịp tung ra thị trường. Hàng này chủ yếu dùng để tặng cho khách sộp, nhưng tính ra, một thùng như vậy cũng đâu có rẻ rúng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Coi như là để vun đắp quan hệ. Thấy Lục Ngọc là mối lớn, nên họ mới hào phóng đến thế.
Buổi tối hôm trước, Lục Ngọc cùng với năm dì đã chuẩn bị xong xuôi một số rau ăn kèm; những thứ cần ngắt thì ngắt, cần rửa sạch thì rửa sạch, để hôm sau đỡ tất bật, vội vã.
Đông người làm việc quả nhiên nhanh chóng, chẳng mấy chốc, số rau chuẩn bị đã chất thành đống ngất ngưởng. Hai dì mới tới có hơi hoang mang, không biết liệu những thứ này có bán hết không.
Rau xanh không để lâu được, để mấy tiếng thì còn ổn, nhưng một khi để lâu sẽ nát hỏng. Nếu chẳng may rau bị ôi thiu, thì phải tự mình chịu lỗ, thiệt hại không nhỏ chút nào.
Lục Ngọc lại ung dung nói: “Không sao!”
Mấy ngày tiếp theo, đúng như Lục Ngọc đã dự liệu, dù có bao nhiêu rau cũng chẳng thấm vào đâu.
Vừa tới trưa, bên quán đã vội vã xếp hàng dài dằng dặc. Lục Ngọc đành phải dán thông báo, mỗi người chỉ được mua tối đa hai bát.
Cũng là hết cách, nếu những người đi trước cứ mua mười bát tám bát, người xếp hàng phía sau sẽ phải đợi rất lâu.
Mỗi ngày, Lục Ngọc dễ dàng bỏ túi ít nhất bảy, tám trăm tệ.
Mấy anh chị công nhân của xưởng gang thép còn hỏi: “Thứ Bảy, Chủ Nhật chỗ các cô có bán nữa không?”
Họ vừa hỏi vậy, sự chú ý của những người khác cũng đều bị thu hút. Thứ Bảy, Chủ Nhật xưởng được nghỉ.
Bình thường các cửa hàng xung quanh cũng hoạt động theo giờ làm việc của công nhân, nhưng họ thì đang thèm cái món ma lạt thang này lắm rồi.
Tổng cộng hai mươi mấy loại rau, tha hồ lựa chọn, lại còn có thể tự điều chỉnh khẩu vị theo ý thích, ăn mãi mà chẳng thấy chán.
Ăn quen loại khẩu vị cay nồng như ma lạt thang rồi, ăn món khác thì thấy nhạt nhẽo vô vị, thèm đến độ chỉ muốn ăn mỗi ngày.
Hơn nữa ở đây còn có nước ngọt. Ăn ma lạt thang nóng hổi, lại có thêm ly nước ngọt mát lạnh giải khát, còn gì sướng bằng.
Cô bạn nhỏ đứng cạnh cũng lên tiếng: “Đúng vậy, ngày mai chị họ tôi sẽ ghé chơi, nếu cửa hàng vẫn mở, tôi có thể mời chị ấy tới ăn chung!”
Chị họ cô ấy sống trên thành phố, bình thường toàn nói ở thành phố món này ngon món kia ngon, còn chê bai đồ ăn dưới huyện dở tệ.