Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 388:



 

Mọi người vì món ăn ngon mà cũng chịu khó chẳng quản đường xa.

 

Từ sau khi ma lạt thang trở nên cực kỳ đắt khách, mỗi thứ Bảy đều là lúc tiệm bận rộn nhất, rất nhiều người ở các vùng lân cận cũng lặn lội tìm đến để thưởng thức.

 

Tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc, từ thứ Hai tới thứ Sáu chỉ phục vụ công nhân của Xưởng Lò Xo và Xưởng Gang Thép, nhưng trong huyện còn có Xưởng Phân Bón cùng vài xưởng lớn khác nữa.

 

Vì đường sá xa xôi, ngày thường họ không có thời gian, chỉ nghe nói ma lạt thang bây giờ đang rất nổi như cồn. Chỉ đợi đến thứ Bảy được nghỉ ngơi là họ lại kéo nhau đến ăn, vừa nếm thử đã lập tức mê mẩn, nằng nặc đòi Lục Ngọc phải mở cửa bán cả ngày Chủ Nhật nữa.

 

Ma lạt thang ở đây ngon miễn chê, giá cả lại phải chăng, làm thêm chai nước cam ướp lạnh nữa thì đúng là một thú vui tao nhã.

 

Lục Ngọc biết nếu Chủ Nhật cũng mở cửa chắc chắn sẽ hái ra tiền, nhưng cô lại cảm thấy hơi quá sức.

 

Lúc ở nhà, cô đặc biệt hỏi han Phó Cầm Duy, giờ đây Phó Cầm Duy đã làm xưởng trưởng, quản lý đâu ra đấy hơn hai trăm con người, thật sự rất tài giỏi. Ngay cả Lưu Bàng cũng không ngớt lời khen Phó Cầm Duy giỏi giang.

 

Phó Cầm Duy nói với Lục Ngọc: "Chuyện này dễ thôi, em có thể đặc biệt thuê một người về quán xuyến giúp em."

 

Cũng như anh đây, quản lý một nhà máy lớn như vậy, nhất định phải biết phân quyền, nếu chuyện gì cũng đích thân anh làm, sợ rằng sẽ kiệt sức.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc đáp: "Nhưng việc bếp núc làm đồ ăn không thể tùy tiện như việc khác, vẫn cần là người đáng tin cậy mới giao phó được."

 

Lục Ngọc ngẫm nghĩ, vốn định nhờ mẹ chồng, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.

 

Trong nhà bà Tiêu Thái Liên còn bao nhiêu việc, vả lại việc làm cổ vịt cũng đang vào guồng, bà không tiện bỏ dở.

 

Chị hai (chị dâu của Phó Cầm Duy) thì khá rỗi việc, vì anh hai làm ở xưởng lò xo, chị ấy cũng có ý muốn dọn về đây. Nhưng còn chưa tìm được nhà cửa, nên tạm thời chưa đến được.

 

Chị hai bình thường đối xử với Lục Ngọc rất tốt, nhưng cũng có bụng tính toán riêng.

 

Món mì cay ma lạt thang mà Lục Ngọc đang làm, chỉ người thực sự nhúng tay vào mới rõ kiếm được tiền cỡ nào, đúng là tiền vào như nước chảy, ngăn cũng không ngăn nổi.

 

Mỗi ngày bán buôn như vậy, người có bụng tính toán nhất định sẽ tính ra được hết. Đều là chị em dâu trong nhà, e rằng đến lúc đó lại nảy sinh điều tiếng, mâu thuẫn thì lại chẳng hay ho gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc đang trầm ngâm, biết cô đang trăn trở vì chuyện này, bèn nói: "Anh có một gợi ý hay, chị cả của em thì sao?"

 

Bởi vì chị cả nhà họ Lục là con gái đã xuất giá, tuy sau này đã chuyển hộ khẩu nhập về thôn, nhưng thôn vẫn không cấp đất cho chị ấy.

 

Chuyện chăn nuôi heo trong nhà cũng không cần chị cả nhúng tay. Thời gian chị ấy mới về thôn, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi chị ấy làm việc.

 

Vốn dĩ trước đây có đội sản xuất rau thuê chị ấy hái, nhưng bây giờ sau khi hợp tác xã giải thể, công việc ở đội rau cũng không còn nữa, chị ấy đang nhàn rỗi ở nhà.

 

Chị cả Lục vốn tính thích sạch sẽ, tính tình lại thẳng thắn, chính trực, nếu để chị ấy tới giúp thì quả là một lựa chọn không tồi chút nào.

 

Lục Ngọc nói: "Vậy bây giờ em trở về thương lượng với chị cả."

 

Phó Cầm Duy đáp: "Đợi lát nữa anh lái xe đưa con và em cùng về thôn."

 

Lục Ngọc nghe vậy, bật cười khanh khách. Cô trong lòng nóng như lửa đốt nên quên bẵng mất hôm nay là ngày cuối tuần được nghỉ. Vừa hay thằng bé cũng đã ở huyện đi nhà trẻ cả tuần nay rồi, trước đó cô cũng đã hứa sẽ dẫn con trai về thôn.

 

Tiểu Tích Niên vừa nghe nói sẽ về thôn, vui mừng khôn xiết, thằng bé còn đặc biệt mặc bộ đồng phục nhà trẻ về.

 

Ngồi lên xe, nó bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi, nôn nóng muốn về thôn khoe mẽ. Lục Ngọc nhìn bộ dạng ấy của con trai, không nhịn được mà bật cười. Tiểu Tích Niên vốn tính hay phô phang, thật sự giống bà nội cậu như đúc.

 

Cả nhà ba người họ cùng trở về thôn, Lục Ngọc nghe vậy, lập tức nói: "Đợi lát nữa anh lái xe, dừng lại ở chợ một lát nhé!" Chiếc xe con này là xe của xưởng, được Phó Cầm Duy lái về.

 

Từ sau khi chuyển nhà vào huyện, đây là lần đầu cô trở về, tất nhiên phải sắm sửa chút đồ về biếu.

 

Lục Ngọc vốn thích ăn thịt bò, lần này cô mua cho nhà chồng và nhà mẹ mỗi nhà năm cân thịt bò, hai cân chân giò hun khói, lại mua thêm một cân bánh ngọt. Mua sắm xong xuôi cô mới yên tâm trở về.

 

Có chiếc xe con này đi lại rất tiện, chỉ mất chừng hơn bốn mươi phút là đã về tới thôn.

 

Chiếc xe dừng ở cổng thôn, cả nhà họ xuống xe và đi bộ vào làng.

 

Người trong thôn từ xa xa đã gọi với bà Tiêu Thái Liên: "Này, đó có phải là gia đình thằng út nhà bà không?"