Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 39: Bị Xử Bắn



 

Lục Ngọc nói: “Tôi còn viết một lá thư gửi lên huyện đội, đã trình bày rõ ràng về chuyện này, nhưng cấp trên vẫn không hề hồi âm cho tôi. Tôi sợ sẽ có thêm nhiều người khác bị hại!”

 

Các đồng chí công an vô cùng coi trọng tin tức này. Nếu Lục Ngọc nói thật, thì rõ ràng người nhận thư là một cán bộ yếu kém nghiệp vụ, và lẽ ra bi kịch đã có thể tránh được.

 

Trong lòng vị cán bộ “đầu trọc” cũng dấy lên sự hối hận khôn nguôi. Giá như anh ấy sớm nghe lời Lục Ngọc thì đâu đến nỗi!

 

Chỉ vì thấy cô còn quá trẻ, lại cho rằng cô đang nói đùa, nên mới để xảy ra chuyện lớn thế này. Giờ đây anh ấy thực sự không dám đối mặt với người tài xế suýt mất mạng kia.

 

Sau khi hỏi chuyện xong, các đồng chí công an rời đi, tiếp tục vào thôn để hỏi thăm về nết ăn ở của Lâm Mạnh.

 

Tối hôm đó, Phó Cầm Duy tan ca về, được ăn món cà ngâm tương do đích thân Lục Ngọc làm, quả thực là cực kỳ ngon cơm.

 

Khi màn đêm buông xuống, làng quê chẳng có lấy một thú vui tiêu khiển nào. Lục Ngọc như thường lệ lại cùng Phó Cầm Duy đắp chung một chăn, thủ thỉ tâm sự.

 

Cô kể anh nghe chuyện các đồng chí công an đã tới.

 

Phó Cầm Duy gác tay lên vai cô: “Chỉ cần nói thật, các đồng chí công an sẽ không làm khó dễ em đâu.”

 

Thực ra anh muốn an ủi Lục Ngọc, nhưng những lời quan tâm của anh cứ thế thốt ra thành lời lẽ có phần cứng nhắc.

 



 

Lâm Mạnh bị bắt đã ba ngày. Cả nhà hắn ta đều bị công an lục soát kỹ lưỡng.

 

Mọi người đều ngóng đợi tin tức. Rất nhanh, trưởng thôn mượn chiếc xe đạp của hợp tác xã, hớt hải đạp về thông báo: “Thôi rồi, sau nửa tháng nữa, Lâm Mạnh sẽ bị xử bắn!”

 

Những người xung quanh đều thất kinh hồn vía: “Sao lại đến nông nỗi này?”

 

Trưởng thôn nổi trận lôi đình: “Làm sao ư? Chẳng phải nó đã chặn đường cướp bóc đó sao! Hắn đã làm mấy lần rồi, đều bị mấy bác tài xế xác nhận cả.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Chặn đường cướp bóc đã là tội lớn, nay lại còn cướp xe chở lương thực của kho nhà nước, đó chính là hành vi gây nguy hại đến tài sản quốc hữu, tội càng thêm chồng chất. Cộng thêm việc có ý đồ gây thương tổn phụ nữ, hắn ta sẽ bị luận tội mà xử lý.

 

Bác gái Lục trong đám người nghe được tin này thì chân tay bủn rủn.

 

Ngay lúc đó, một đồng chí mặc cảnh phục bước tới hỏi: “Ai là Lâm Tiểu Quyên?”

 

Lâm Tiểu Quyên chính là bác gái Lục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù bác gái Lục không rõ các đồng chí công an tìm mình có chuyện gì, nhưng phản ứng đầu tiên của bà ta là tìm cách lẩn trốn.

 

Nào ngờ, liền bị người hàng xóm bên cạnh chỉ điểm: “Là chính bà ấy đó.”

 

Bác gái Lục cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi chân vẫn không ngừng run rẩy: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy ạ?”

 

Người cảnh sát đáp: “Thím đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn mời thím về đồn công an để làm rõ một vài chuyện.”

 

Trong lòng bác gái Lục thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng hỏi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.

 

Bà ta lại thầm nghĩ, nếu Lâm Mạnh c.h.ế.t thật, cả chiếc vòng vàng trị giá hơn ba ngàn tệ kia sẽ thành của riêng bà ta. Vàng thời này bảy mươi tệ một gram, chiếc vòng năm mươi gram quả là một món hời lớn.

 

Mẹ chồng bà ta còn vì ba trăm tệ mà làm ầm làm ĩ khắp nơi, đâu biết bà ta đã phát tài, số tiền này bà ta đều giấu biệt, không hé răng với bất kỳ ai.

 

Thoáng chốc, bà ta đột nhiên cảm thấy Lâm Mạnh c.h.ế.t cũng là một chuyện tốt.

 

Cảnh sát gọi bà ta vào một góc khuất, sau đó dẫn lên một chiếc xe đang đỗ ở cổng thôn, nói là đưa về đồn để tường trình.

 

Bác gái Lục cũng không mảy may nghi ngờ.

 

Thế nhưng, sau khi bị đưa đi, cả đêm bà ta không về.

 

Điều này khiến cả nhà họ Lục chẳng ai nuốt nổi cơm.

 

Bác trai Lục trút hết giận dữ lên đầu Lục Kiều: “Cái thằng Lâm Mạnh đó chẳng khác nào một con sâu mục rữa, ai ai cũng tránh mặt nó còn không kịp, vậy mà mày thì hay rồi, lại đẩy mẹ mày vào cảnh hiểm nghèo!”

 

Lục Kiều ngoài mặt ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại bình thản, chỉ muốn đổ tội cho Lục Ngọc: “Không thể trách con được, tất cả đều là do Lục Ngọc gây ra.”

 

Bác trai Lục còn chưa kịp nói gì, bà nội Lục ngồi bên cạnh đã hất đũa cái cạch: “Đúng, chính nó đã xúi giục nhà họ Phó chống đối chúng ta, còn đi báo cảnh sát khắp nơi, lần trước còn dọa sẽ bắt cả bà già này, ngày mai bà sẽ đích thân đến chửi rủa nó một trận, bảo nó thả mẹ con ra!”

 

Lục Kiều thầm cười giễu cợt trong lòng, Lục Ngọc chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, làm sao có thể sai khiến cả cảnh sát được.

 

Trong mắt Lục Kiều, bà nội chỉ là một người già cả hồ đồ, nhưng cô ta vẫn phụ họa nói: “Bà ơi, bà thật bản lĩnh, bà chính là rường cột của nhà chúng ta đó!”

 

Bà nội Lục được tâng bốc lên tận mây xanh, vênh váo muốn tìm Lục Ngọc gây phiền toái.

 

Trong lúc đó, xung quanh huyện thành bắt đầu xuất hiện những vụ cướp bóc, thu hút sự quan tâm của tất cả mọi người.