Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 40: Mày Là Tai Tinh



 

Cảnh sát sau khi nhận được thông tin từ chỗ Lục Ngọc, lập tức đi điều tra bức thư mà cô đã gửi. Quả nhiên, họ tìm thấy một lá thư tố giác do cô viết nằm lăn lóc trong sọt giấy phế liệu.

 

Mở ra đọc, hóa ra Lục Ngọc đã sớm nói rõ ràng toàn bộ sự việc!

 

Một nhân viên tạm thời ở bộ phận đó uể oải nói: “Thế nào rồi?”

 

Anh ta bày ra dáng vẻ hời hợt, y như kiểu nhân viên công vụ chỉ biết làm cho xong chuyện, cốt để được ăn lương, căn bản chẳng hề quan tâm người gửi thư đã viết gì.

 

Trong tay nhân viên tạm thời vẫn còn đang bưng ca trà tráng men, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã. Cảnh sát nhìn thấy mà sôi máu: “Nhận được thư này, vì sao anh không báo cáo lên cấp trên?”

 

Nhân viên tạm thời hoàn toàn không quan tâm, phẩy tay nói: “Ồ, tôi tưởng chuyện gì to tát lắm chứ, mấy loại thư này ngày nào mà chẳng có, ai biết thật giả thế nào, hơn nữa bộ phận của chúng tôi nhân lực đâu có đủ, có trời mà biết đường kiểm chứng từng cái một!”

 

Lời thoái thác nghe rõ mười mươi.

 

Cảnh sát giận tím mặt, biết không thể nào nói lý được với hạng người này, liền trực tiếp tìm lãnh đạo của họ tới, phản ánh toàn bộ sự việc, nhiều lần nhấn mạnh: “Nếu sớm báo cáo lên, đâu đến nỗi gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này.”

 

Tài xế của kho lương thực suýt mất mạng tại chỗ, sau khi bị đ.â.m một nhát, m.á.u chảy lênh láng. May mắn là đưa đi cấp cứu kịp thời, nếu không đã bỏ mạng rồi.

 

Thời này, tài xế là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao, không có mấy người biết lái xe tải cỡ lớn.

 

Xảy ra chuyện, cả kho lương thực không có tài xế, công việc bị đình trệ tạm thời, chỉ có thể mượn hoặc điều động từ bên ngoài tới. Điều đáng nói là ngay cả người được điều động từ nơi khác đến, nghe ngóng sự tình cũng đ.â.m ra e ngại, không dám nhận việc.

 

Lãnh đạo quản lý toát mồ hôi đầy mặt, vụ chặn đường cướp bóc này đã kinh động tới tận thành phố, mà có người sớm cảnh báo lại bị ém nhẹm đi.

 

Xảy ra chuyện sơ suất thế này, người làm lãnh đạo như vị cán bộ ấy cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, ông ta bèn nói: “Đồng chí cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này! Chúng tôi sẽ tích cực sửa đổi.”

 

Ông ta còn ghi lại tên của Lục Ngọc, định bụng sẽ viết một bức thư tuyên dương gửi về thôn.

 

Các bộ phận trong huyện đều đang tăng ca làm việc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tới tối mịt, trong đồn công an vẫn sáng choang như ban ngày. Lúc này, bác gái Lục vẫn còn ra sức chống chế: “Tôi không biết chuyện gì hết, các anh dẫn tôi đi, phải đưa tôi về!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Hầu hết các câu hỏi của các đồng chí công an đều xoay quanh chuyện liên quan tới Lâm Mạnh.

 

Bác gái Lục nào dám nói bừa, Lâm Mạnh là kẻ sắp bị xử bắn, cho dù bà ta có ngu ngốc tới mấy cũng biết không thể nảy sinh bất kỳ liên quan nào tới Lâm Mạnh.

 

Các đồng chí cảnh sát tiếp tục điều tra, thẩm vấn, kéo dài mãi tới tận ngày hôm sau, ai nấy trong đồn đều mệt mỏi rã rời, mắt đỏ ngầu tơ máu.

 

Cảnh sát tìm được biên nhận do phía Lâm Mạnh cung cấp, nói rõ chiếc vòng vàng đang nằm ở chỗ bác gái Lục.

 

Khi được hỏi tới, bác gái Lục nhất quyết khẳng định mình không hề có thứ này, vừa khóc vừa la làng nói mình bị oan.

 

Các đồng chí cảnh sát gặp nhiều kiểu người nói chuyện quanh co như bà ta rồi, cũng không đôi co nhiều lời, liền dẫn bà ta về nhà để lục soát.

 

Bác gái Lục thì yên tâm lắm, cái vòng vàng đó đã sớm được bà ta giấu ở một nơi kín đáo từ đời nào rồi.

 

Tất cả mọi người trong thôn vừa đi làm xong, chỉ còn lại Lục Ngọc và mẹ chồng là Tiêu Thái Liên ở nhà.

 

Hai mẹ con đang định dọn dẹp nhà cửa thì nghe bên ngoài có người chửi mắng om sòm, những lời lẽ thô tục vô cùng chói tai.

 

Lục Ngọc bước ra.

 

Bà nội Lục liền nói: “Mày mau bảo cảnh sát đưa bác gái mày về đây, nếu không thì đừng trách tao không khách khí!”

 

Mới sáng sớm bà ta đã mò đến tìm Lục Ngọc gây sự, còn cố tình tránh mặt người nhà họ Phó.

 

Lục Ngọc đáp: “Là các đồng chí cảnh sát đưa họ đi, bà không đi tìm cảnh sát, tìm tôi thì cũng vô dụng thôi! Nếu bà rảnh rỗi thì ra đồng làm chút việc đi, đừng có suốt ngày không ra dáng người già, cứ thích gây chuyện thị phi.”

 

Bà nội Lục nghe ngữ khí của cô cháu gái, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.

 

Địa vị của bà ta trong nhà từ xưa đến nay đều được tôn quý, bị cháu gái nói như vậy, gương mặt không kiềm chế được sự giận dữ, liền chửi toáng lên: “Mày chính là cái tai họa, nếu không phải vì mày, sao nó lại dây dưa đến Lâm Mạnh được chứ! Tao mặc kệ, mày phải đưa người về cho tao ngay!”