Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 390: Đưa Chị Cả Lên Huyện



 

Chị Cả là người biết điều, biết phải trái. Năm đó, nếu không nhờ Lục Ngọc ra tay kéo chị ấy thoát khỏi cảnh lầm than, thì nào có được cuộc sống an nhàn, thoải mái như bây giờ.

 

Thấy Lục Ngọc có chuyện nhờ vả, chị ấy chẳng những không chần chừ mà còn không hề hỏi han thêm điều gì đã vội vàng đồng ý ngay. Chỉ riêng cái sự sảng khoái, nhiệt tình này thôi cũng đã đủ khiến Lục Ngọc cảm động lắm rồi.

 

Lục Ngọc nói: "Công việc của em dạo này bận tối mắt tối mũi, tuy có thuê vài người phụ giúp nhưng chẳng có ai đủ tin cậy để mà giao phó việc quản lý."

 

Cô chị cả Lục nghe vậy liền nói: "Bây giờ sức khỏe của chị tốt hơn trước nhiều rồi, làm việc đồng áng cũng không còn thấy mệt nữa."

 

Chị cả Lục hiểu tính Lục Ngọc, đâu phải loại người hở chút là nhờ vả. Hôm nay cô ấy cất công tìm đến, ắt hẳn phải có việc quan trọng. Chị ấy liền nói: "Để chị vào nói với mẹ một tiếng."

 

Lục Ngọc đáp: "Em đi cùng chị!" Cô cũng đã lâu rồi không ghé thăm mẹ Lục.

 

Vừa đi tới, quả nhiên nhìn thấy cha mẹ Lục đang cặm cụi quét dọn chuồng heo.

 

Lục Ngọc gọi một tiếng mẹ, cả cha lẫn mẹ đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút vui mừng. Thấy hai chị em Lục Ngọc định bước tới, mẹ Lục vội vàng nói: "Các con cứ đứng ở đó, chỗ này nặng mùi lắm con ơi, đợi mẹ dọn dẹp cho xong rồi mẹ ra ngay."

 

Lời vừa dứt, hai ông bà liền nhanh tay nhanh chân hơn hẳn, lùa gọn chất thải vào những chiếc thùng gỗ cũ.

 

Số phân này cả thôn cần để ủ bón cho cây. Nhà họ Lục giờ đây đã bán hết ruộng vườn, chuyên tâm vào việc nuôi heo.

 

Vừa thu vén xong xuôi, mẹ Lục vội tháo chiếc tạp dề cũ, xối nước rửa tay sạch sẽ rồi mới quay ra. Bà ân cần hỏi: "Có chuyện gì mà hai chị em tìm đến vậy?"

 

Chị cả Lục liền kể lại chuyện Lục Ngọc muốn tìm chị ấy về phụ giúp công việc.

 

Mẹ Lục nghe xong, gật đầu lia lịa: "Đi đi, chị em các con mà ở với nhau thì mẹ cũng chẳng còn gì phải bận tâm."

 

Lục Ngọc nay đã là người có tiếng tăm khắp thôn, nếu hai chị em mà làm ăn với nhau, cùng nâng đỡ thì còn gì bằng. Dẫu sao cũng là m.á.u mủ ruột rà, vẫn hơn hẳn người dưng nước lã.

 

Thấy mẹ Lục đồng ý nhanh đến vậy, Lục Ngọc nói: "Vậy hôm nay chúng con cùng nhau về. Nhà em mua to lắm, chị cứ ở tạm chỗ em một thời gian."

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc còn dặn dò: "Chị thu xếp đồ đạc, nhớ mang theo cả sổ hộ khẩu nữa nhé. Sau này em xem thử có thể lo cho Tiểu Bảo chuyện học hành ở huyện không."

 

Chị cả Lục nghe còn có chuyện tốt như vậy, vừa vui mừng vừa cảm kích: "Chị cả cảm ơn em nhiều lắm, Ngọc ạ."

 

Chị ấy chỉ có độc một đứa con gái là Tiểu Bảo, nếu con bé có thể đi học, có một cái chữ thì sau này sẽ không phải chịu cảnh lấy chồng sớm mà khổ cực như chị ấy nữa.

 

Con gái vẫn nên được đi học, có tri thức mới có thể có một tương lai xán lạn.

 

Lục Ngọc nói: "Em về nhà mẹ chồng ăn cơm trước, đợi ăn cơm xong sẽ tới tìm chị, chúng ta cùng đi xe khách về huyện."

 

Chị cả Lục giục: "Vậy em đi mau đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quay về ăn bữa cơm, Tiêu Thái Liên biết các con chỉ ở lại một lúc, lòng bà xót xa không thôi. Sợ chúng ở trong huyện cái gì cũng phải bỏ tiền mua, lúc đi bà còn gói gém tận mấy loại rau khô cho các con mang theo.

 

Các con còn chưa đi mà đôi mắt bà đã ngấn lệ.

 

Lục Ngọc an ủi: "Mẹ ơi, tuần sau chúng con vẫn sẽ quay về mà."

 

Cô ba Phó cũng ở bên khuyên nhủ: "Đúng vậy đó mẹ, huyện với thôn gần như vậy, nếu mẹ nhớ chúng thì lúc nào cũng có thể lên thăm! Đến lúc đó con đi với mẹ."

 

Tiêu Thái Liên vội vàng lau nước mắt, nói: "Mẹ không nhớ chúng đâu, mẹ không nhớ ai hết. Mẹ không yếu lòng đâu mà các con cứ lo."

 

Lúc Lục Ngọc đi, cô dẫn theo chị cả và Lục Bảo.

 

Tối đó, họ đến căn biệt thự kiểu tây ở huyện của Lục Ngọc. Vừa bước vào, chị cả Lục lần đầu tiên thấy kiểu nhà này, liền sửng sốt ngây người: "Đây... đây chẳng phải là cung điện trong truyện sao!"

 

Chị ấy chưa từng thấy căn nhà nào vừa hào hoa lại vừa xinh đẹp đến vậy.

 

Nhà Lục Ngọc có rất nhiều gian phòng dành cho khách, cô liền sắp xếp cho hai mẹ con họ mỗi người một gian phòng rộng rãi.

 

Cháu gái Lục Bảo của Lục Ngọc lần đầu tiên có phòng riêng của mình, vui vẻ xoay vòng vòng không ngớt.

 

Lục Ngọc nhìn cô bé, Lục Bảo ngượng ngùng nép sau lưng mẹ, đôi má nhỏ ửng hồng.

 

Trước đây chị cả Lục đã biết Lục Ngọc có năng lực hơn người, nhưng Lục Ngọc vẫn không ngừng làm mới nhận thức của chị ấy.

 

Một người con gái từ trong thôn nghèo khó mà có thể sống cuộc sống như bây giờ, đích thị không phải người tầm thường chút nào.

 

Tối đó, Lục Ngọc còn đặc biệt nói chuyện với chị cả một lúc: "Chị giúp em coi sóc việc nhà, tiện thể quản lý mấy người làm công nữa. Bên em bây giờ rất cần một người thân tín như chị."

 

Chị cả Lục vốn tưởng là một công việc rất vất vả, nghe Lục Ngọc còn thuê năm người giúp việc, chị ấy chớp chớp đôi mắt, ngẩn người ra một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

 

Lục Ngọc nói: "Em không thể để chị làm không công, một tháng em sẽ trả chị một trăm tệ."

 

Chị cả Lục bị mức lương này làm cho ngỡ ngàng: "Ối trời, trả nhiều thế sao được!"

 

Lục Ngọc biết chị cả Lục tằn tiện chắt chiu, nhưng bao năm trời vẫn chẳng dành dụm được là bao, bây giờ con cái ngày càng khôn lớn, lắm khoản phải chi tiêu.

 

Có chị cả Lục ở đây, cô cũng yên tâm phần nào. Nếu không, mỗi ngày buôn bán bảy tám trăm đồng, nếu người khác thò tay vào, lén lút bớt xén năm đồng mười đồng, e rằng khó mà phát hiện ra được.

 

Có chị cả Lục giúp quản lý, ngăn chặn được hành vi này, trả một trăm đồng công xá thật sự không phải là quá đáng.