Tìm Mua Cá Viên
Chị cả Lục không biết tâm tư của Lục Ngọc, chỉ nói: “Làm gì mà nhiều đến vậy?” Khi chị ấy cày cuốc trong thôn, một tháng kiếm được mười lăm đồng đã là ghê gớm lắm rồi.
Lục Ngọc nói: “Em đã trả thì chị cứ cầm lấy, công việc vất vả nhọc nhằn, trả ít hơn e em cũng chẳng đành lòng! Nhưng nếu người ta có hỏi, chị cứ bảo là ba mươi đồng thôi nhé.”
Chị cả gật đầu.
Tối đó chị cả trằn trọc mãi không sao chợp mắt được.
Ngày hôm sau, Lục Ngọc dẫn Tích Niên và bé Lục Bảo cùng tới nhà trẻ. Tích Niên được đưa tới nhà trẻ, còn bé Lục Bảo thì chưa đến tuổi nhập học, chỉ ở đó chơi cùng các bạn mà thôi.
Nhiều đứa trẻ con các công nhân trong xưởng đều được gửi gắm ở đấy. Coi như là để các cô trông giúp, một ngày chỉ phải trả một đồng tiền công nuôi giữ là xong.
Một đồng ấy đã bao trọn ba bữa ăn và cả hoa quả tráng miệng.
Sắp xếp cho lũ trẻ đâu vào đấy, cuối cùng chị cả mới cùng Lục Ngọc tới quán Ma Lạt Thang. Phải đến tận trưa quán mới bắt đầu dọn hàng đón khách.
Điều làm người ta kinh ngạc nhất chính là đống rau xanh tươi sau bếp, chất cao ngút như núi nhỏ.
Lục Ngọc giới thiệu cho chị cả năm cô bác làm việc tại đây.
Phạm Khắc Hiếu
Rồi lại hướng dẫn cách chế biến ma lạt thang, và cách thu tiền bán hàng.
Những cô bác này đều biết chị cả Lục là chị ruột của Lục Ngọc, dĩ nhiên không dám thờ ơ.
Lục Ngọc nói: “Sau này ở đây chị ấy là người quản lý chính, tiền lương các cô bác cũng do chị ấy chi trả!” Làm như vậy cũng là để chị cả Lục có thêm uy tín và tiếng nói.
Sơ chế từng ấy rau không phải là việc đơn giản, ấy vậy mà các cô bác đều tự tìm được việc mà làm, người rửa rau, kẻ thái củ thoăn thoắt.
Chị cả Lục nói: “Mà có cần dùng nhiều đến vậy không?” Chỉ tính riêng mấy thùng mì lạnh với mì ngô ngâm đầy ắp sau bếp đã đủ thấy rồi.
Thím Thái cười bảo: “Chừng này e còn chẳng thấm vào đâu!”
Đây là sự thật, số rau này chỉ đủ cho bữa trưa thôi, chiều đến lại phải tất bật làm thêm một lượt nữa.
Lục Ngọc cũng điềm nhiên như không, cứ thế đưa chị cả đi làm quen công việc trong ngày đầu tiên.
Đợi tới trưa, chị cả Lục mới thực sự vỡ lẽ ra nhiều điều, tất cả mọi người đều tất bật tối mắt tối mũi, đúng là chẳng khác gì ra trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần đầu tiên chị cả không có kinh nghiệm, chốc chốc lại lúng túng tay chân.
Nhưng thấy Lục Ngọc vẫn ung dung tự tại bên cạnh, chị ấy cũng dần lấy lại được bình tĩnh. Dù ban đầu còn hơi bối rối, nhưng chẳng mấy chốc cũng đâu vào đấy.
Lục Ngọc bảo buổi chiều cô sẽ không có mặt ở quán, mọi việc đều trông cậy vào chị ấy hết.
Chị cả Lục thấy trong lòng hơi rối bời, nào ngờ một việc quan trọng như vậy lại nhanh chóng giao vào tay mình, song vẫn trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Lục Ngọc có việc muốn đi nơi khác, nghe đâu trong huyện có một cụ già, nghề gia truyền làm cá viên rất tiếng tăm. Lục Ngọc định tìm đến để tìm hiểu, xem liệu có thể đặt hàng cung cấp cá viên cho quán mình không, tốt nhất là có thể làm thêm cả đậu phụ cá nữa.
Nếu có được hai thứ này, sẽ càng làm cho món ma lạt thang thêm phần đặc sắc.
Lục Ngọc phải mất đến hai ngày trời mới dò la được tung tích của lão sư phụ chuyên làm cá viên này.
Khi Lục Ngọc lấy được địa chỉ tìm tới, trong lòng còn hơi nửa tin nửa ngờ, lão sư phụ ấy lại sống trong một căn nhà gỗ xiêu vẹo, mục nát.
Đợi khi Lục Ngọc tới, ông cụ ngồi ngay bậc thềm cửa, lẳng lặng hút điếu thuốc lào.
Năm nay lão sư phụ đã ngót nghét sáu mươi tuổi, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn thời gian. Lục Ngọc vừa thấy bóng người liền cất tiếng: “Thưa Từ sư phụ, cháu nghe nói chú có nghề gia truyền làm cá viên phải không ạ?”
Ông cụ chính là Từ Đại Phúc, người nổi tiếng với tài làm cá viên theo bí quyết gia truyền.
Từ sư phụ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lục Ngọc: “Cô là ai? Sao lại biết những chuyện này?”
Lục Ngọc nói: “Cháu bây giờ đang mở một quán Ma Lạt Thang, muốn tìm người cung cấp cá viên số lượng lớn ạ.”
Món cá viên ngày ấy ngon hơn cá viên pha thêm đủ thứ phụ gia sau này, là làm hoàn toàn từ thịt cá tươi nguyên. Vừa sạch sẽ, lành mạnh, quan trọng hơn cả, lại ngon tuyệt vời.
Thật ra Lục Ngọc cũng không phải không biết làm, chỉ là cô thực sự không có thì giờ.
Ông Từ sư phụ khoát tay: “Không làm!” Ông dứt khoát từ chối, đoạn cầm lấy gói thuốc rồi quay lưng vào nhà.
Lục Ngọc đứng sững ở bậc cửa. Cô chỉ kịp nghe tiếng cánh cửa gỗ đóng sầm một cái.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên từ ngoài ngõ bước vào, cất tiếng: “Đây là cha chồng tôi, tính ông ấy xưa nay vẫn thế, cô đừng chấp làm gì!” Trông chị ấy hiền lành, thật thà.
Lục Ngọc hỏi: “Dạ, chú ấy có chuyện gì không ạ?”
Người phụ nữ thấy Lục Ngọc trông cũng tử tế, bèn nói: “Cha chồng tôi năm đó bởi vì biết làm cá viên, suýt chút bị người ta hãm hại.”