Cả nhà họ Phó đều sững sờ.
Thấy mọi người đều chẳng ai nghĩ ra kế sách nào, anh cả Phó bèn nói: “Mẹ, vừa nãy mẹ la lớn như vậy, hàng xóm láng giềng đã nghe thấy hết cả rồi. Hôm qua mới tổ chức hôn lễ, bây giờ lại xảy ra chuyện này thì sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Chúng ta phải tìm cách giải quyết thôi.”
Tiêu Thái Liên nói: “Con tưởng không ầm ĩ thì người ta không chê cười sao? Đây là muốn bảo mẹ mày làm rùa rụt cổ đấy à, mẹ không nuốt trôi cơn giận này đâu!”
Tiêu Thái Liên sớm góa bụa, một mình nuôi nấng bốn đứa con trai khôn lớn. Giờ đây đứa con trai út cũng đã cưới vợ, bao nhiêu năm qua bà đã ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, nhưng chưa từng chịu thiệt thòi lớn đến thế này. Nhà họ Lục chèn ép người khác quá đáng!
Lúc này, Lục Ngọc lên tiếng: “Con biết mọi người đang rất tức giận, nhưng trong chuyện này, bà nội đuối lý. Bà ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu. Không chừng còn muốn giở trò trả đũa. Hay là thế này, anh cả Phó, anh chạy vào huyện mời công an. Anh hai Phó, anh đi mời trưởng thôn và bí thư thôn đến đây giải quyết.” Lời cô nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát.
Người nhà họ Phó kinh ngạc. Lục Ngọc tiếp lời: “Trong chuyện này, người bị hại không chỉ có nhà họ Phó các người, mà còn cả nhà con nữa. Giờ con đã ra riêng, tách khỏi bà nội rồi, nhưng bà ấy lại vì tham cái sính lễ mà giở trò này, hại con mang tiếng bất nhân bất nghĩa. Bà ấy hoàn toàn không màng đến sống c.h.ế.t của con.”
Người nhà họ Phó không ngờ Lục Ngọc lại có những lời lẽ thấu tình đạt lý đến vậy. Ai cũng nghĩ Lục Ngọc "trèo cao" nhà họ Phó nên mới gả thay, chẳng ai nghĩ cô lại không cam tâm tình nguyện.
Trong lòng Phó Cầm Duy thấy là lạ, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Lục Ngọc, tựa như muốn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt cô.
Chị cả Phó nói: “Cha mẹ Lục Ngọc đều là những người thật thà, chất phác.” Bản thân là phụ nữ, chị ấy càng thêm đồng cảm với chuyện này. Tuy giờ là xã hội mới, không còn những hủ tục dìm c.h.ế.t phụ nữ như ngày xưa, nhưng lời đồn đại của người đời lại đáng sợ vô cùng.
Nếu chuyện này thật sự vỡ lở ra, không chỉ nhà họ Phó mất mặt, cả đời Lục Ngọc cũng sẽ mang tiếng xấu câu dẫn anh rể tương lai, danh tiết coi như bỏ.
Tiêu Thái Liên thấy mọi người vẫn còn đang ngẩn người ra đó, bèn hối: “Mau đi, thằng cả nhà mình đến nhà cậu con mượn xe đạp, đi cho nhanh, về cho gấp. Đã bị người ta làm cho mất mặt đến tận cửa rồi!”
Anh cả và anh hai Phó vội vàng xuất phát.
Chị ba Phó đỡ mẹ chồng ngồi xuống, nói: “Mẹ, mẹ bớt giận, giận hỏng người ra thì không đáng đâu. Con thấy cô em Tiểu Ngọc nói có lý. Chuyện này chúng ta nắm lý, không thể để họ vu ngược lại chúng ta, còn phải nghĩ kế sách đối phó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ đằng xa đã nghe có tiếng gõ cửa ngoài sân, nhìn từ nhà bếp ra, là hàng xóm.
Tiêu Thái Liên nói: “Cái thím Lưu đó chuyên thích soi mói, chê bai người khác nhất. Các con đừng nói gì cả, không thể đánh động kẻ địch.”
Chị ba Phó nói: “Mẹ, con đi cho.”
Tiêu Thái Liên còn có thể không biết con dâu thứ ba nhà mình, cái miệng chị ta vạ nhất sao, bèn nói: “Con dâu cả, con đi. Đuổi người đi, đóng cổng lại cho chắc.”
Chị ba Phó bĩu môi, trong lòng không khỏi ấm ức.
Chị cả Phó ra ngoài, bầu không khí trong nhà vô cùng căng thẳng. Tiêu Thái Liên nhìn Lục Ngọc nói: “Cô đừng tưởng đã ăn nằm với thằng tư nhà này thì chúng tôi sẽ nhận cô làm con dâu. Chuyện này muốn trách thì trách cái nhà cô!” Người nhà họ Phó không ai biết chuyện hai người họ chưa viên phòng, Phó Cầm Duy cũng không giải thích gì.
Chị ba Phó ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, có gì không thể nói trước mặt, cứ phải giở ba cái trò đê hèn này.”
Anh ba Phó ở bên cạnh hung hăng huých vào tay vợ: “Cái miệng thối này của em bớt nói lại đi, không nhìn thấy mặt thằng tư đã đen sì rồi kia kìa sao.”
Chị ba Phó nhìn Phó Cầm Duy một cái, quả nhiên sắc mặt anh đã tối sầm lại, khó coi vô cùng, bèn không nói gì nữa.
Phạm Khắc Hiếu
Qua một lúc, chị cả Phó đi vào, nói: “Mẹ, vừa nãy thím Lưu hỏi sao lại thấy Lục Kiều đi giặt đồ ngoài sông, còn tưởng nhà mình hà khắc với con dâu mới?”
Ngày đầu tiên về nhà chồng mà đã bắt con dâu mới đi làm việc, nói ra chẳng phải để người ta chê cười sao?
Tiêu Thái Liên hộc tốc nói: “Không giấu được nữa rồi! Đi! Tìm đến nhà họ Lục để đòi người!”