Mới hôm qua nhà họ Phó còn rộn ràng cưới hỏi, vậy mà hôm nay đã lục đục cả lên.
Anh ba Phó nhìn Lục Ngọc một lúc, cảm thấy lời đồn trong thôn cũng chẳng đúng hoàn toàn. Ai cũng nói Lục Ngọc là người đẹp ngốc nghếch, thêm vào đó lại có cặp cha mẹ thật thà đến độ nhu nhược như vậy, dĩ nhiên chẳng trông mong gì vào người con gái mà họ nuôi nấng.
Ấy vậy mà Lục Ngọc này cũng đủ bản lĩnh ghê, chỉ vài câu nói đã khiến mẹ anh quay mũi dùi khỏi cô. Mọi người đang bực tức ngút trời, chưa ai để ý đến điểm này.
Cả nhà họ Phó ùn ùn kéo sang nhà họ Lục.
Trên đường, dân làng ai nấy thấy vậy đều ngạc nhiên, xúm lại hỏi: “Bà Phó ơi, có chuyện gì mà to tát thế này?”
Mới hôm qua còn vui vẻ đón dâu, sao hôm nay đã giận đỏ mặt tía tai thế này?
Bà Tiêu Thái Liên chẳng buồn để tâm đến lời người khác, mặt mày cứ như pháo hoa chực nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ba Phó và Phó Cầm Duy, hai thanh niên trai tráng, cũng sợ mẹ mình chịu ấm ức mà vội vã đi theo.
Phó Cầm Duy vốn là người có tiếng tăm trong làng, nhưng dù không sợ chuyện, đây là lần đầu anh gặp phải tình cảnh trớ trêu như vậy, trong lòng tức giận đến không thốt nên lời.
Dân làng Đại Vũ thấy cảnh đó liền vội vã đi theo xem chuyện gì, nhao nhao hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chợt có người tinh mắt nhanh chóng nhận ra điều bất thường: “Ủa, sao Lục Ngọc lại đi cùng với nhà họ Phó thế kia?”
Anh ta vừa dứt lời, người bên cạnh đã vội vàng hỏi: “Lục Kiều đâu rồi?”
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc họ đang nói chuyện rôm rả, cả đoàn đã kéo tới tận cổng nhà họ Lục. Gia đình nhà Lục, những kẻ dám giở trò gả thay, đã sớm đoán được nhà họ Phó sẽ không dễ bỏ qua, nên đã chuẩn bị mọi bề.
Bà nội Lục tóc bạc phơ nhưng vẫn tinh anh, khỏe mạnh. Thấy nhà họ Phó tức giận đùng đùng kéo đến, bà ta liền rào trước đón đầu: “Cái thứ nghiệt súc, mày làm ra chuyện bại hoại gia phong, làm mất mặt tổ tông như vậy!” Nói xong, bà ta giơ tay định đánh, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người dồn cả vào Lục Ngọc.
Nếu không phải đã xuyên không, Lục Ngọc bây giờ vẫn chỉ là một cô bé vừa tròn tuổi thành niên, vốn chỉ vì giúp người nhà mà làm chuyện thất đức này. Nào ngờ, bà nội Lục căn bản không hề bận tâm đến đứa cháu gái là cô, thậm chí còn sẵn sàng đ.â.m sau lưng một nhát chí mạng.
Xung quanh đã có không ít người trong thôn tụ tập, hóng chuyện ồn ào. Bà ta quát mắng như vậy, rất nhiều người liền xì xào bàn tán.
Tiêu Thái Liên không thể ngồi yên được nữa. Nếu nhà họ Lục muốn biến Lục Ngọc thành kẻ dâm ô trụy lạc, bà ta có thể mặc kệ, nhưng nếu liên lụy tới đứa con trai vàng ngọc của bà ta, biến nó thành gian phu, thì bà ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tiêu Thái Liên tức giận nói: “Bà Lục à, bà nghĩ nhà họ Phó này dễ bắt nạt lắm sao? Tôi đã đưa các người ba trăm tệ tiền sính lễ, cái giá cao nhất trong thôn này rồi, rõ ràng là nói cưới Lục Kiều. Vậy mà bà hay nhỉ, cứ thế phủ khăn voan đưa Lục Ngọc sang, có ai đời làm chuyện tày trời như bà không hả?”
Bác gái Lục liền tiếp lời: “Tất cả chúng tôi đều bị con bé Lục Ngọc này lừa gạt, ai mà ngờ cái thứ nghiệt súc này lại to gan đến thế!” Nói xong, bà ta vừa khóc lóc vừa giậm chân thình thịch giữa sân.
Lục Ngọc đối mặt với lời chỉ trích trắng trợn này, cao giọng đáp: “Bác gái à, trên đầu ba thước có thần linh đấy nhé! Rõ ràng là bác đã nói chị Chiêu Đệ có người trong lòng, nên mới năn nỉ con gả thay. Con không chịu, bà nội liền lôi cha mẹ con ra mà đe dọa, đàn áp. Con vốn là vì giúp người, vì nể tình m.á.u mủ mới đồng ý chuyện này. Giờ bác lại nói năng tráo trở, môi đỏ răng trắng, đổ hết tội lỗi lên đầu con!”
Lục Ngọc nói năng rành rọt, dứt khoát, nhanh chóng kể rõ ngọn ngành sự việc, gương mặt không chút hoảng hốt khi đối mặt với biến cố.
Bác gái Lục và bà nội Lục đều sững sờ. Cha mẹ cô thì xưa nay vốn kín tiếng như bưng, còn Lục Ngọc thường ngày vốn ít nói, ai cũng tưởng là một đứa trẻ dễ bề thao túng. Nào ngờ, giờ cô lại nói chuyện trôi chảy, rành mạch đến vậy.
Cả thôn đều chấn động, sững sờ. Cái nhà họ Lục này quả thực quá lớn gan! Chuyện gả thay thế này trước nay chưa từng nghe thấy bao giờ. Người trong một thôn, cúi đầu không thấy mặt, ngẩng đầu lại chạm mặt, vậy mà lại dám giở trò! Hơn nữa, Phó Cầm Duy là người có điều kiện tốt đến nhường nào chứ! Người ta là sinh viên đại học đấy, đều có cơ hội được ở lại các thành phố lớn làm việc, nếu không phải mẹ anh là bà Tiêu Thái Liên nhất mực muốn con trai về quê, thì có khi anh đã là người thành phố rồi chứ!