Lục Ngọc nghiêm mặt nói: “Chuyện học hành của mấy đứa nhỏ là tối quan trọng, chị vẫn phải tìm cách chứ!”
Chị hai thở dài thườn thượt: “Cả nhà chồng không chịu cấp tiền cho bọn chị ra riêng. Họ sợ người trong thôn đàm tiếu, nói ra nói vào chuyện để đứa con trai tật nguyền phải tự thân lập nghiệp.”
Cứ thế, mọi thứ cứ mãi luẩn quẩn.
Lục Ngọc nhớ lại: “Em nhớ anh rể có nghề thợ may khéo léo mà?”
Chị hai Lục đáp: “Trước đây thì còn đỡ, chứ bây giờ quần áo may sẵn bán tràn lan khắp các cửa hàng, việc của anh ấy cũng chẳng còn khá khẩm như xưa nữa.”
Nói chung, cuộc sống của chị ấy bây giờ chẳng khác nào ngõ cụt.
Lục Ngọc hỏi tiếp: “Chị hai, chị có định làm gì khác không?”
Chị hai Lục nói: “Chị cũng nghe nói chị cả phụ việc ở chỗ em tốt lắm, nhưng chị thì khác, chị còn có con cái, còn có chồng.”
Dù biết Lục Ngọc giờ đã có khả năng giúp đỡ chị mình, nhưng chị ấy nào có thể bỏ đi được.
Lục Ngọc kiên quyết: “Vậy thì chị nhờ vả người khác chăm sóc bọn nhỏ một thời gian. Ngày ngày phải sống dựa vào người ta, nhìn sắc mặt người ta mà sống, mệt mỏi biết chừng nào, chi bằng tự mình gây dựng lấy một chút gì đó!”
Mẹ Lục hưởng ứng: “Đúng đó con, mẹ lấy tiền cho con đây, nhiều thì không có, nhưng hai ba trăm đồng tệ thì mẹ vẫn lo được!”
Chị hai lặng thinh một lát, rồi bẽn lẽn nói: “Con quả thật có một ý tưởng nhỏ trong đầu.”
Trước đây chị ấy nào dám nói ra, sợ bị mẹ chồng la mắng, cũng sợ mọi người nghe xong lại chê cười, giễu cợt.
Chị hai Lục tiếp lời: “Ngày trước chị đi cắt tóc, đều là thợ hớt tóc nam, phụ nữ ở thôn bọn chị đều ngại ngùng chẳng dám đến. Chị nghĩ nếu có thợ hớt tóc nữ thì sẽ tiện hơn, nên chị muốn học nghề này!”
Lục Ngọc suy nghĩ: “Nhưng trong thôn chỉ có lèo tèo vài ba người hớt tóc thôi! Hay là chị lên huyện mà làm?”
Chị hai Lục băn khoăn: “Trong huyện tốn kém quá!”
Lục Ngọc khẳng định: “Người ta vẫn nói, người đi đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Lên huyện làm ăn chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với ở trong thôn!”
Nếu lên huyện, anh rể có thể nhận ủi đồ thuê hoặc may vá quần áo các kiểu, còn chị thì học hớt tóc. Chắc chắn cả hai sẽ có thể tự lo cho cuộc sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị hai Lục vẫn đầy hoài nghi: “Chuyện nào có dễ dàng như con nói?”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc nhìn thẳng vào mắt chị, quả quyết: “Nếu chị chịu khó lên huyện, em nhất định sẽ tìm cách giúp chị xoay sở!”
Những năm tháng qua, chị hai Lục sống chẳng được như ý muốn, cả người cũng tiều tụy, ủ rũ đi trông thấy, bị cuộc đời xô đẩy, bào mòn đến tiều tụy, gặp chuyện gì cũng ngần ngại, chưa làm đã từ bỏ.
Ai nhìn vào cũng thấy xót xa. Nhớ hồi gia cảnh còn nghèo khó, chị hai Lục không ít lần mang của cải về nhà giúp đỡ, đối xử rất tốt với chị em mình. Giờ đây chị ấy gặp hoạn nạn, ai nấy đều muốn dang tay giúp đỡ.
Chị cả Lục cũng phụ họa: “Phải đó em, em lên huyện đi. Ít nhiều gì chị em mình cũng có thể nương tựa, đỡ đần nhau.”
Ba chị em đang dốc bầu tâm sự, mẹ Lục liền vội vã mở rương, lục tủ tìm tiền. Bà tìm được ba trăm đồng tệ, không chút do dự trao hết cho chị hai Lục.
Mẹ Lục có tổng cộng ba người con, người con cả và người con út đều yên bề gia thất, làm ăn khấm khá, chỉ riêng người con thứ hai là sống chật vật mãi không thôi.
Chị hai Lục cầm tiền nhưng vẫn ngập ngừng nói: “Thôi, để rồi tính sau đã! Nhiều chuyện nào có đơn giản như vậy được đâu.”
Lục Ngọc bảo: “Em giúp chị tìm một chỗ học nghề, chị chịu khó học, sau này ra gần xưởng mà mở tiệm, mỗi người thu năm hào cũng đủ cho chị sống qua ngày rồi.”
Trong thôn thì được là bao người, vả lại nhiều người dù muốn cắt tóc cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra. Huyện thì lại khác, họ rất chịu chi. Hơn nữa thợ cắt tóc nữ lại ít, biết đâu sẽ thành một cái mốt.
Lục Ngọc nói trúng nỗi lòng của chị hai, cô ấy vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng thực sự chưa dám dứt khoát. Giờ đây nghe cả Lục Ngọc và chị cả đều khuyên nhủ, cuối cùng chị hai cũng lấy hết dũng khí nói: “Để chị về bàn lại với chồng đã.” Đây không phải là chuyện nhỏ, nhưng cô ấy đã bị thuyết phục hoàn toàn, rất muốn được lên huyện.
Lục Ngọc dặn: “Nếu chị muốn đi thì cố gắng thu xếp sớm nhất có thể. Vừa hay em cũng đang muốn làm thủ tục cho con chị cả đi học, nếu chị cũng lên thì tiện thể làm cùng một lúc.”
Chị hai Lục cảm động nói: “Vậy thì làm phiền em quá rồi!”
“Đều là người một nhà, có gì mà khách sáo!”
Chị hai Lục ầng ậng nước mắt nhìn Lục Ngọc, lòng cảm kích không thôi.
Cô ấy sống ở nhà chồng chẳng mấy suôn sẻ, sau này con cái lớn lên còn bao nhiêu khoản phải chi tiêu, cuộc sống chắc chắn sẽ càng gian nan. Giờ đây được lên huyện, ít nhiều cũng giữ được thể diện cho cả đôi bên.
Dù không học được nghề, chỉ cần tới cửa hàng của Lục Ngọc phụ giúp, cũng đã tốt hơn tình cảnh hiện tại, tự mình kiếm được đồng tiền để tiêu.
Chị hai Lục cùng các em gái ngồi chuyện trò, ba chị em lâu ngày không gặp, ai nấy đều thân thiết, rôm rả.