Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 399



 

Lục Ngọc tán gẫu cùng bà con lối xóm trong thôn một hồi lâu mới rảo bước về nhà họ Phó.

 

Những thứ khác thì không bàn đến, nhưng riêng món cá viên này đều là cô đã phải để dành riêng ra trước. Cá viên ở quán cô bán chạy lắm, nếu không có ý giữ lại trước thì chẳng còn mà mang về.

 

Cá viên rất tiện dụng, dùng để xào rau hay nấu mì đều được, giúp món ăn tăng thêm phần đậm đà.

 

Lục Ngọc về đến nhà họ Phó trước. Bà Tiêu Thái Liên vừa trông thấy cả nhà đã mừng rỡ ra mặt: “Lần sau con đừng mang đồ về nữa nhé, trong nhà đâu có thiếu thứ gì!”

 

Lục Ngọc cười đáp: “Mẹ ơi, hôm nay con ghé qua nhà mẹ con ăn cơm, Tích Niên với Cầm Duy sẽ ở lại đây với mẹ ạ.”

 

Mỗi lần cô về, thời gian đều rất ít ỏi.

 

Bà Tiêu Thái Liên liền nói: “Được thôi, con nhớ chuyển lời mẹ hỏi thăm bà thông gia nhé! Đợi mẹ bận xong đợt này, mẹ sẽ qua thăm chị ấy, có mấy chuyện mẹ muốn thủ thỉ với chị ấy lắm.”

 

“Chị hai con cũng mới về sáng nay, thế là vừa vặn ba chị em các con có dịp tâm sự.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc dặn dò: “Mẹ ơi, con qua đó, nếu có việc gì thì cứ gọi con!”

 

Bà Tiêu Thái Liên cười hiền: “Đi mau đi con, làm gì có chuyện gì đâu mà lo! Đứa nhỏ này…” Giọng điệu thân tình như thể đang nói chuyện với con gái ruột của mình vậy.

 

Trước khi đi, cô bỏ cá viên và đậu phụ cá vào trong tủ lạnh cho bà, còn chỉ bà cách làm.

 

Bà Tiêu Thái Liên nói: “Mấy thứ này con giữ lại mà bán thì lời biết bao nhiêu, chúng ta ăn là phí của giời đấy!” Tuy nói là nói vậy, nhưng trên gương mặt bà thì nở nụ cười rạng rỡ.

 

Đúng là con dâu út hiếu thảo, có của ngon vật lạ gì cũng không quên phần bố mẹ.

 

Thế này bà đã biết đủ rồi, cũng may mà bà chia gia sản sớm, trong nhà còn rất hòa thuận. Bây giờ trong thôn đều theo chính sách khoán hộ, rất nhiều người bởi vì chuyện này mà cãi vã ầm ĩ, nhà cửa chẳng còn được thuận hòa như nhà mình.

 

Bây giờ rất nhiều người trong thôn đều ngưỡng mộ bà Tiêu Thái Liên. Cả bốn đứa con trai đều đã có vợ con, nhà cửa ổn định, gia đình nào nấy êm ấm thuận hòa, thế thì còn gì mà không sống tốt được chứ.

 

Lục Ngọc rảo bước về nhà họ Lục, vừa vào cửa đã thấy chị cả và chị hai đang tay bắt mặt mừng, ngồi trên giường chuyện trò rôm rả.

 

Mẹ cô cũng đang ở đây.

 

Lục Ngọc kinh ngạc hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”

 

Mẹ Lục liền nói: “Ông ấy ra chuồng heo đấy, bên đó phải có người trông nom thường xuyên. Bố con còn cất riêng một cái chòi ở đó, tối nào cũng ngủ lại đó luôn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc cả kinh: “Ở đấy thì làm sao mà nghỉ ngơi cho đàng hoàng được chứ?”

 

Mẹ Lục thở dài một hơi: “Thì chịu thôi con ạ, nghe nói thôn kế bên nuôi heo, nửa đêm bị kẻ gian lái xe ô tô đến trộm sạch.” Bà nghe xong sợ tới mức mất ngủ mấy đêm.

 

Cũng may mà chuồng heo của nhà họ ở sâu trong thôn. Lái xe phải qua cổng thôn, động tĩnh quá lớn, người khác khó mà trộm được.

 

Nhưng cũng là một hồi chuông cảnh giác cho họ, một con heo giờ cũng ngót nghét ba bốn trăm đồng bạc, hai vợ chồng già coi như dọn hẳn ra đó để canh chừng.

 

Hôm nay thấy mấy đứa con gái đều về chơi, ông ấy mới tất tả chạy về đây một lát đấy.

 

Lục Ngọc nói: “Nghe vậy thì vất vả cho bố mẹ quá!”

 

Mẹ Lục lại rất biết đủ: “Có công việc ra tiền thì sợ gì vất vả hả con!” Trước đây làm việc ngoài ruộng còn vất vả hơn nhiều, thế này đã là gì đâu?

 

Nhà họ Lục không có gia sản gì, khó khăn lắm mới kiếm được đồng nào là đổ hết vào chuồng heo đồng nấy, nào là mua heo giống, nào là thức ăn chăn nuôi. Năm nay còn tính mở rộng thêm một chút nữa, nhưng tiền trong tay chẳng có, cứ phải dành dụm từng tí một.

 

Lục Ngọc nói: “Vậy lát nữa, mình mang cơm ra bên đó ăn cùng bố cho tiện nhé.”

 

Mẹ Lục cười hiền, dặn dò: “Không cần đâu con, lát nữa nấu xong cứ đơm cho cha con một cặp lồng cơm là được. Ông ấy ăn uống gì mà chẳng qua bữa.”

 

Bà còn nói thêm: “Mấy chị em các con lâu lắm rồi mới có dịp đoàn tụ một ngày, cứ ngồi đây tâm sự cho thoải mái!”

 

Ngày thường khó gặp mặt là vậy, nay chị cả Lục cùng Lục Ngọc đã về một nhà, còn chị hai Lục thì vẫn sống ở bên thôn khác.

 

Tuy nói hai thôn chẳng cách xa là mấy, nhưng đường sá đi lại còn khó khăn, phương tiện lại chẳng có bao nhiêu, muốn về thăm nhà một chuyến thật tốn công tốn sức.

 

Lục Ngọc hỏi chị hai: “Dạo này chị sống bên đó thế nào rồi?”

 

Chị hai Lục thở dài: “Cũng tạm được, em ạ!” Chị kể, trước đây nhà chồng chị có nghề nấu rượu gia truyền, thu nhập khá lắm. Thế nhưng từ khi rượu công nghiệp bán tràn lan, rượu thủ công của họ dần mất đi chỗ đứng trên thị trường.

 

Bên nhà chồng đông người, kiểu sống phụ thuộc vào gia đình lớn như vậy thực sự chẳng dễ dàng gì.

 

Chồng chị hai bị thương tật ở chân, hai đứa con trai cũng đã đến tuổi đi học nhưng lại chậm trễ hai năm liền, vẫn chưa được cắp sách đến trường.

 

Những chuyện ngổn ngang ấy, chị hai Lục đã giãi bày trong lúc chị em họ hàn huyên.