Vốn dĩ Chị Hai và Anh Hai đều dự định đi, nghe Lục Ngọc nói vậy, trong dạ càng thêm khao khát.
Họ bèn giục Lục Ngọc kể về những chuyện ở huyện đã xảy ra ra sao.
Lục Ngọc càng kể, họ lại càng háo hức mong chờ.
Cô kể đến khô cả cổ họng, đắng cả miệng, vừa uống vội ngụm nước thì nghe tiếng gõ cửa. Đúng là Thiết Ngưu đến, anh ta nói: “Lục Ngọc, trưởng thôn bảo cô qua một chuyến.”
Lục Ngọc chưa kịp nhúc nhích, Chị Hai Lục và Mẹ Lục đã vội vàng giục: “Mau đi đi con, chắc hẳn trưởng thôn có việc gấp.”
Lục Ngọc ừm một tiếng đáp lời rồi đi ngay. Tuy giờ cô đã không còn là cán bộ thôn, nhưng trưởng thôn đã chiếu cố cô rất nhiều, nên cô vẫn không thể từ chối mà đến đó.
Lục Ngọc tới trụ sở ủy ban thôn, thấy Bí thư thôn và Trưởng thôn đều mặt mày ủ rũ, cau có. Trưởng thôn nói: “Cuối cùng cô cũng về rồi. Cô đi vắng một cái, tôi ngay cả một người để bàn bạc cũng chẳng có.”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc rất có chủ kiến, lời nói ra đều thấu đáo, sắc sảo. Thế nên, từ ngày cô vắng mặt, Trưởng thôn liền cảm thấy khắp thôn chẳng có ai đáng tin cậy cả.
Lục Ngọc hỏi: “Sao vậy?”
Trưởng thôn thở dài thườn thượt: “Mọi người đều đang xôn xao chuyện chia đất!” Thôn họ vẫn được coi là giàu có. Trước kia, nhờ dựng lều bạt trồng trọt mà kiếm được kha khá tiền. Giờ đây, ngoài những mảnh đất được chia, mỗi nhà mỗi hộ bình quân còn được phân tám trăm tới một nghìn tệ.
Trưởng thôn nói: “Bây giờ trong thôn rộ lên phong trào cho vay nặng lãi!”
Họ nói tiền giữ trong tay không tốt, để trong ngân hàng cũng không kiếm được mấy đồng. Thế nên thà mang đi cho vay, lợi nhuận một tháng gần bằng một tháng lương rồi.
Nghe vậy, mọi người liền bị lung lay ý chí. Mới đầu chỉ lẻ tẻ vài người làm theo, nhưng sau khi phát hiện thật sự có lãi, lòng tham của họ càng lúc càng trỗi dậy.
Lục Ngọc nói: “Ai dẫn đầu?”
Trưởng thôn nói một cái tên, Lục Ngọc hơi kinh ngạc, người trưởng thôn nói là Bác gái Lục.
Lục Ngọc khẽ chau mày.
Nghe nói bà ta trên người đeo vàng đeo bạc sáng loáng, khiến ai nấy đều ganh tị, đỏ mắt nhìn theo, cũng lần lượt muốn kiếm món tiền lãi béo bở này.
Lục Ngọc nói: “Đừng nên làm như vậy!”
Cho vay nặng lãi, anh ham cái lãi của người ta, người ta lại nhăm nhe cái vốn của anh đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng thôn nói: “Tôi nói rồi, nhưng mọi người vẫn lén lút làm.”
Lục Ngọc nói: “Sau này, ủy ban thôn phải soạn một bài về những mối nguy hiểm của việc cho vay nặng lãi này, rồi hằng ngày dùng loa phóng thanh tuyên truyền liên tục!”
Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Tôi sẽ thử làm xem sao.”
Lục Ngọc từ chỗ Trưởng thôn đi ra, trong lòng đầy suy tư. Chưa đi được mấy bước, cô liền nhìn thấy mẹ chồng mình, bà Tiêu Thái Liên, đang trò chuyện rôm rả với mấy người.
Lục Ngọc lập tức đi tới: “Mẹ.”
Tiêu Thái Liên nói: “Ôi chao, Tiểu Ngọc, sao con lại về nhà mẹ đẻ con đó à?”
“Dạ, nhà bố mẹ con có chút chuyện ạ!”
Tiêu Thái Liên vừa thấy Lục Ngọc thì mừng rỡ, lập tức theo cô về nhà, cũng chẳng tán gẫu với đám chị em già trong xóm nữa.
Dù sao, họ cũng ngày nào cũng gặp, có thể hôm nay không nói thì ngày mai nói tiếp. Chứ Lục Ngọc thì chẳng phải ngày nào cũng về được.
Lục Ngọc nói: “Mẹ nghe nói rồi chứ? Trong thôn có người cho vay nặng lãi!”
Vừa dứt lời, thấy sắc mặt Tiêu Thái Liên khẽ thay đổi, Lục Ngọc liền sửng sốt: “Mẹ, không phải mẹ cũng cho vay tiền rồi đó chứ?”
Tiêu Thái Liên có chút bối rối, nói: “Mẹ đã cho vay bảy trăm tệ, lãi một tháng đã gần năm tệ rồi đó!” Một năm tức là sáu mươi tệ. Hơn nữa, bà đã thu được lãi hai tháng rồi, cảm thấy chuyện này rất ổn thỏa, có lợi, còn muốn cho vay thêm nữa.
Tiêu Thái Liên không chỉ có thu nhập từ những mảnh ruộng này, mà còn từ món cổ vịt treo gió của nhà mình nữa.
Bây giờ, sau khi gia đình đã chia ra, bà liền thuê mấy người phụ giúp công việc.
Bí quyết gia truyền của món cổ vịt nằm ở khâu tẩm ướp gia vị, công thức cốt lõi ấy đều nằm gọn trong tay người nhà ta. Những việc như làm sạch thì phân công người khác làm.
Lục Ngọc nói: “Tiền bạc đâu có dễ dàng chui vào túi đến vậy. Lỡ đối phương cao chạy xa bay thì sao hả mẹ?”
Tiêu Thái Liên đáp: “Không đời nào! Chạy được hòa thượng chứ chạy sao khỏi chùa chiền này? Cả lũ đều là người trong thôn, ngày nào cũng giáp mặt nhau, chạy đằng trời!”
Lục Ngọc giải thích: “Bây giờ đã khác với ngày xưa rồi, ngày xưa ra khỏi cổng làng đã là chuyện lớn, bây giờ đừng nói ra khỏi thôn, cho dù ra khỏi tỉnh, chỉ cần tốn tiền mua một tấm vé tàu là xong. Sau này lỡ người ta cao chạy xa bay, bác gái con không có tiền đền cho mẹ, biết làm sao? Đấy là gia tài cả đời của mẹ đấy!”
Tuy nói bà cũng có con đường để kiếm chác, nhưng số tiền này đến chính bà cũng chẳng dám mạnh tay tiêu pha, nếu để người khác cuỗm mất, nghĩ thôi cũng đủ tức nghẹn.