Tiêu Thái Liên nghe con dâu nói vậy thì giật mình kinh hãi: “Không phải chứ con?” Bà vẫn còn nuối tiếc khoản tiền lãi, năm tệ quả là món hời béo bở.
Nhưng thấy Lục Ngọc có vẻ nghiêm mặt thật sự, bà đành nói: “Thôi được rồi, mẹ biết rồi. Sau này đòi về là xong!”
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Thái Liên cũng cảm thấy Lục Ngọc khác hẳn những đứa con dâu khác, nó có kiến thức rộng hơn nhiều. Con bé đã nói là không được, chắc chắn là có lý lẽ riêng của nó.
Tiêu Thái Liên nói với Lục Ngọc: “Con cứ về lo liệu công việc của mình trước đi, mẹ đã có liệu tính trong bụng rồi.”
Nói đoạn, Tiêu Thái Liên lập tức đi tìm bác gái Lục, bác gái Lục chính là người khởi xướng cái việc cho vay lãi này.
Bà ta biết Tiêu Thái Liên có tiền, vừa thấy bà tới liền nói: “Ôi chao, bà lại vác tiền tới cho vay nữa ư? Bây giờ người muốn gửi tiền đông lắm, tôi còn không thể xoay sở kịp!”
Nhờ có vai vế là người dẫn dắt bà con kiếm tiền, tiếng nói của bác gái trong thôn cũng có trọng lượng hơn hẳn, cuối cùng bà ta cũng tìm lại được cái uy thế như ngày nào.
Tiêu Thái Liên đáp: “Tôi không cho vay nữa, bây giờ tôi muốn rút lại tiền vốn của mình!”
Bác gái Lục hỏi: “Chị lấy tiền vốn này làm gì? Bây giờ chị cũng đâu có dùng tiền!” Trước đây hai người như nước với lửa, nhưng để kiếm tiền, cũng bắt đầu liên hệ với nhau.
Tiêu Thái Liên vặc lại: “Tiền của tôi thì tôi lấy về, bà xen vào chuyện của tôi làm gì? Chắc không phải là bà tham lam dòm ngó số tiền của tôi đó chứ?”
Bác gái Lục mặt vẫn tỉnh bơ: “Ai thèm nhỏ dãi tiền của bà kia chứ! Bao nhiêu người xếp hàng muốn gửi tiền còn không tới lượt. Chị nhìn xem ngân hàng trả chị được bao nhiêu lãi, đúng là người không biết đường mà kiếm tiền!”
Tiêu Thái Liên vốn không nỡ lấy tiền ra, nhưng thấy bà ta nói năng chanh chua khó nghe như vậy, lập tức hơi tức giận: “Mau chóng lấy tiền trả cho tôi.”
Bác gái Lục nghe vậy liền hừ lạnh: “Hừ, loại người không biết điều! Sau này bà đừng hòng mang tiền tới đây mà gửi gắm nữa!”
Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Ai cần!”
Thấy bác gái Lục miễn cưỡng trả tiền, bà ấy liền quay người bước đi, chẳng thèm ngoái lại.
Người khác có thể chẳng có đường nào kiếm thêm, nhưng Tiêu Thái Liên vẫn còn cái nghiệp làm cổ vịt béo bở kia. Trong số các lão bà trong thôn, chỉ có bà ấy là dư dả, phong lưu nhất, chẳng qua người khác không hề hay biết mà thôi.
Tiêu Thái Liên lấy được tiền liền rời đi. Bác gái Lục quay lưng lại buông lời dèm pha Tiêu Thái Liên với cả thôn: “Loại người không biết điều! Vốn dĩ tôi muốn hóa giải chút mâu thuẫn dai dẳng bấy lâu nay, mới dẫn dắt bà ta tham gia cái việc làm ăn này, thế mà còn không biết điều!”
Mấy người khác trong thôn vội vàng xun xoe nịnh bợ bà ta: “Thưa bác gái, trăm tệ thì có thể gửi lấy lãi không ạ?”
Bác gái Lục cười khẩy: “Trăm tệ con bé mà cũng muốn gửi lấy lãi à? Cứ giữ ở nhà mà nuôi con nheo nhóc đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người này vội nói: “Tôi chỉ có vỏn vẹn trăm tệ thôi, xin bác gái đó!”
Trăm tệ cho vay một năm mà lãi được những bảy tệ, chuyện tốt lành như thế này tìm đâu ra?
Bác gái Lục nói: “Tôi không thích nhận số tiền lẻ mọn này của mấy người, cứ lắt nhắt khiến tôi bực mình!” Sau đó bà ta lại thêm một trận hung hăng phê phán Tiêu Thái Liên trước mặt mọi người.
Cuối cùng, bác gái Lục mới miễn cưỡng nhận lấy một trăm tệ, viết giấy tờ cẩn thận, rồi ghi chép lại vào sổ sách.
Buổi tối bác trai Lục về nhìn thấy, giật thót cả người. Ngoài mặt chẳng ai hé răng, nhưng người nửa thôn đều ngấm ngầm gửi gắm tiền bạc cho bà ta, tổng cộng lên tới cả vạn tệ, quả là một khoản tiền không hề nhỏ.
Bác trai Lục hỏi: “Cái người thân thích ấy của bà có đáng tin cậy không?”
Bác gái Lục nghe vậy liền như bị chọc phải tổ kiến lửa, bởi lẽ bà ta đang đắc ý vênh váo, cho dù là ai nghi ngờ cũng là dội một gáo nước lạnh vào mặt bà ta.
Bác gái Lục bĩu môi nói: “Hừ, tôi thừa biết các người ai cũng khinh thường tôi! Sống được với nhau thì sống, không sống được thì đường ai nấy đi!"
Bác trai Lục lập tức nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bà xem bà cứ như vừa nuốt phải thuốc s.ú.n.g vậy.”
Bác gái nói: “Không phải tôi nuốt phải thuốc súng, những năm qua tôi đã phải chịu đựng đủ thứ ấm ức rồi sao?” Nói đoạn, bà ta còn rưng rức khóc.
Bác trai thở dài nói: “Được được được, bà thế nào tôi chẳng quan tâm, nhưng có một điểm bà phải nhớ, tuyệt đối phải đáng tin, bởi tiền bạc cả đời tích cóp, lẫn tấm lòng tin cậy bao đời nay đều gửi gắm vào đó rồi!”
Bác gái Lục nghe vậy liền không vui, lại ầm ĩ thêm.
Bác trai thấy cũng không thèm đôi co thêm, cứ kệ bà ta la lối om sòm rồi xoay người rời đi.
Bác gái thấy bên cạnh không còn khán giả, lau nước mắt, khoản tiền lớn vừa gửi đi như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy mình quả là oai phong lẫm liệt.
Lại qua nửa tháng, ngay cả chị Hai Phó dưới huyện cũng nghe nói, còn tìm Lục Ngọc hỏi thăm.
Lục Ngọc nói: “Chị Hai này, chị tuyệt đối đừng gửi tiền ở chỗ bác ấy, tính nết bác ấy thật tình chẳng đáng tin cậy chút nào!”
Chị Hai Phó lập tức đáp: “Chị đâu có tiền gửi ở chỗ bà ấy, gia cảnh chị đây đâu có dư dả như nhà người ta được!”
Chị ấy còn đang định gom góp tiền của, lo mua một căn nhà nhỏ dưới huyện kia mà.