Bác gái Lục khẽ biến sắc, nếu nói người khiến bà ta chướng mắt nhất, không ai khác chính là Lục Ngọc.
Nếu không phải vì Lục Ngọc, danh tiếng của bà ta cũng đâu đến mức tan tành như bây giờ.
Trước đây bà ta đã tính trước, nếu Lục Ngọc có gửi tiền ở chỗ bà ta, thì dù thế nào cũng quyết không nhận.
Thậm chí còn định chế giễu Lục Ngọc vài câu, nhưng đợi tới đợi lui, Lục Ngọc vốn chẳng thèm cầu cạnh bà ta gửi gắm tiền nong. Những lời định nói cứ nghẹn ứ trong cổ họng, chẳng thể nào trút ra được.
Càng nghĩ bà ta càng thêm bực mình.
Lúc này chẳng biết Lục Ngọc lại bày ra chuyện gì đây.
Thấy tất cả mọi người đều đã tới đông đủ, trưởng thôn đứng xa xa nhìn quanh, dường như không sót một ai, ông khá hài lòng.
Từ sau khi mô hình kinh tế tập thể giải tán, rất nhiều người không còn tôn trọng trưởng thôn như trước nữa.
Phạm Khắc Hiếu
Nhưng trưởng thôn, suy cho cùng vẫn là trưởng thôn, vị thế của ông vẫn còn đó.
Tất cả bà con tập trung đông đủ ở bãi đập lúa, ai nấy đều sốt ruột, vội vàng hỏi han: “Trưởng thôn gọi chúng tôi đến đây có việc gì vậy?”
“Phải đấy, chúng tôi còn bao nhiêu việc ngoài đồng đang chờ!”
Mỗi người một câu, lời ra tiếng vào không ngớt.
Trưởng thôn bèn nói: “Không phải tôi gọi bà con đến, là Lục Ngọc gọi đó.”
Lục Ngọc đĩnh đạc đứng lên chỗ cao hơn một chút, cất lời: “Thưa bà con, chắc mọi người cũng biết tôi có mở một tiệm lẩu cay (ma lạt thang) ở huyện rồi nhỉ! Chuyện làm ăn ở đó thuận lợi vô cùng!”
Lục Ngọc vừa dứt lời, lập tức có người phụ họa theo: “Đúng rồi đấy! Lần trước tôi có việc lên huyện, tiện thể hỏi thăm về tiệm lẩu cay của cô Lục Ngọc, ai cũng nói là đắt hàng lắm!”
“Tôi cũng nghe nói, có lúc khách xếp hàng dài đến cả tiếng đồng hồ!”
Người trong thôn hít hà, vừa bán tín bán nghi, vừa không khỏi cảm thấy tự hào. Chỉ vì một món ăn mà phải xếp hàng một tiếng, quả là chuyện khó tin.
Người ở huyện vốn vẫn mang cái vẻ tự cao tự đại, coi thường đồ ăn thức uống ở quê, vậy mà giờ thì sao? Món ngon do chính tay Lục Ngọc làm ra đã khiến cho những vị khách sang trọng trong huyện cũng phải bất ngờ, thay đổi suy nghĩ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ thôi mà lòng bà con trong thôn cũng thấy hả hê.
Tài nấu nướng của Lục Ngọc thì ai cũng phải công nhận.
Tuy phần lớn người trong thôn chưa từng được ăn lẩu cay, nhưng đồ Lục Ngọc trổ tài thì chắc chắn không thể dở được.
Nghe nói Trưởng thôn Bạch cũng đã tổ chức người vào huyện mở tiệm đậu phụ thối. Năm ngoái chỉ sau một năm đã thu hồi được vốn, năm nay còn có thể kiếm bộn tiền, chắc chắn lời to.
Mọi người lần lượt cảm thán, Lục Ngọc đúng là người phụ nữ giỏi giang nhất trong thôn.
Trước đây từng là cán bộ phụ nữ, sau này tự mình đứng ra kinh doanh vẫn cứ là thuận buồm xuôi gió. Chồng cô cũng tài giỏi, con cái sinh ra cũng khôi ngô sáng sủa, những cô gái chưa chồng trong thôn ai nấy đều ngưỡng mộ cô.
Phó Chi đã là sinh viên đại học thì đã đành, sau này tự mình lập nghiệp cũng có thể trở thành ông chủ lớn.
Khi mọi người bên dưới đang bàn tán rôm rả, Lục Ngọc liền nói: “Bà con cũng đều biết, tôi nấu ăn có nghề, trước đây Trưởng thôn Bạch đã mua công thức đậu phụ thối chỗ tôi, còn bỏ ra năm trăm tệ, chuyện này chắc bà con chưa quên đấy chứ?”
“Nhớ chứ!”
“Đương nhiên là nhớ rồi!”
“Món đậu phụ thối này khỏi phải nói, ngửi thì thối thật, nhưng ăn vào lại thơm ngon lạ lùng.”
“Tôi cũng thích ăn thứ đó, chỉ tội hơi đắt đỏ.”
Người trong thôn không nỡ chi tiền ăn uống như người ở huyện, thông thường đều là thèm lắm mới cắn răng bỏ tiền ra mua.
Lục Ngọc nói: “Phó Chi có thể liên lạc tới nguồn hàng, chân vịt nhập về một cân chỉ độ một hai hào, vốn bỏ ra chẳng đáng là bao. Tôi có thể dạy mọi người một công thức làm chân vịt cay, cực kỳ ngon miệng. Nếu bà con mình bán, ít nhất cũng có thể bán được một tệ một cân! Để ăn vặt cũng tiện, làm món nhắm lai rai cũng hợp, mà giá cả thì chẳng hề đắt đỏ.”
Chân vịt không nặng như cổ vịt, nửa cân đã được kha khá rồi. Làm thành chân vịt cay, nhấm nháp thì đúng là ghiền.
Lục Ngọc nói: “Tôi dạy miễn phí công thức này cho mọi người, không lấy của ai một đồng nào. Chỉ có điều muốn làm chân vịt cay thì có thể cần phải đầu tư chút vốn ban đầu, gia vị thì mỗi nhà tự lo liệu, tôi sẽ không nhúng tay vào khoản này.”
Lục Ngọc nhìn quanh tất cả mọi người, nghiêm túc nói: “Chẳng là tôi nhớ đến lời kêu gọi trong huyện, bảo người giàu trước giúp đỡ người nghèo sau cùng làm giàu! Bà con mình ở thôn này ai nấy đều rất tốt, trong lòng tôi vô cùng biết ơn. Có con đường làm giàu này, tôi muốn chia sẻ để bà con mình cùng nhau kiếm thêm dăm ba đồng.”
Lục Ngọc vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.