Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 410: Tìm Cách Giải Quyết



 

Lục Ngọc về đến thôn, từ xa đã thấy trưởng thôn đang ngồi hút thuốc dưới bóng cây. Đã lâu không gặp, vẻ ưu tư trên gương mặt ông ngày càng hằn rõ.

 

Lục Ngọc bước tới vội vàng chào hỏi: “Thưa trưởng thôn, sao chú lại ngồi đây ạ?”

 

Trưởng thôn thở dài: “Chẳng phải là cái chuyện vay mượn của bà con hay sao. Trước đây còn vụng trộm, giờ thì đã công khai rành mạch rồi.”

 

Bây giờ mọi người nói chuyện với nhau đều hỏi han xem chị này cho vay bao nhiêu, được bao nhiêu tiền lãi.

 

Chuyện cho vay này cả thôn đều đang làm, cũng chẳng hiểu sao lại lan ra ngoài thôn.

 

Vừa nghe nói cho vay không cần làm gì cũng có thể “tiền tự sinh lời”, người ngoài thôn đều muốn góp vốn, nhưng bà Lục không bằng lòng.

 

Bà ta còn nói chỉ có thể giúp người nhà mình, không thể giúp người ngoài thôn. Bà ta từ chối tiền như vậy, lại càng khiến mọi người trong thôn thêm phần tín nhiệm.

 

Thậm chí còn có người xúi giục cả cô chủ nhiệm Hội Phụ nữ cũng gửi vào một khoản.

 

Họ còn ví von, nói là tiền từ trên trời rơi xuống, dễ như hái quả.

 

Trưởng thôn nói: “Cũng chỉ là mọi người nể tình tôi, tôi có thể khuyên nhủ vài câu, nhưng bà con tiêu tiền thế nào thì quả thực không phải chuyện trưởng thôn này có thể can dự được!”

 

Chuyện ông ấy có thể làm đã làm hết rồi. Ngày nào ông cũng kể về rủi ro của việc cho vay, nhưng chẳng ai chịu nghe.

 

Vốn dĩ lúc còn làm tập thể, trưởng thôn nói một là một, hai là hai. Bây giờ nhìn thấy lời mình nói giờ đây chẳng còn mấy trọng lượng, trưởng thôn vô cùng buồn bực. Ông khẽ thở dài thườn thượt, cảm thấy cái chức trưởng thôn này đúng là vô tích sự.

 

Trưởng thôn than thở một tràng, sau đó mới sực tỉnh lại, lại có chút ngượng nghịu hỏi Lục Ngọc: “Tôi nói mấy chuyện này làm gì. Sao cô lại về đây?”

 

Lục Ngọc giờ đây bận rộn công việc buôn bán trong huyện, dĩ nhiên chẳng thể về thôn thường xuyên được.

 

Lục Ngọc nói: “Hôm nay cháu về chính là để giải quyết chuyện này đây ạ!”

 

Trưởng thôn nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rỡ: “Cô định giải quyết thế nào?”

 

Lục Ngọc đáp: “Chú cứ tập trung tất cả mọi người ra bãi đập lúa giúp cháu!”

 

Trưởng thôn không hỏi thêm Lục Ngọc định làm gì, ông tin tưởng cô tuyệt đối.

 

Thấy cô dù không còn là cán bộ thôn nữa nhưng vẫn một lòng vì việc chung của làng, ông ấy trong lòng hơi xúc động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc tài giỏi đến vậy, trưởng thôn nhanh chóng quay về ủy ban thôn, dùng chiếc loa phát thanh để thông báo, bảo tất cả mọi người mau chóng ra bãi đập lúa tập hợp.

 

Chỗ đó rộng rãi, gọi mọi người đến đó chắc chắn là có chuyện quan trọng lắm.

 

Rất nhanh sau đó, những người dân trong thôn đều lũ lượt kéo về.

 

Bác gái Lục và chị dâu Lưu cũng đi tới.

 

Chị dâu Lưu này bây giờ ngày nào cũng bám riết lấy bác gái Lục để nịnh bợ, hai người cứ như hình với bóng. Vừa nghe trưởng thôn gọi tập hợp, chị dâu Lưu đoán mò: “Chắc chắn lại muốn giảng về mấy cái rủi ro của việc cho vay mượn gì đây mà!”

 

Mấy chuyện này thôn đã giảng đi giảng lại đến mấy bận rồi.

 

Những lời ấy họ nghe đến mức chai lì cả tai, nhưng bây giờ tiền lãi cao ngất ngưỡng quả thực quá hấp dẫn lòng người.

 

Chị ta từng nhẩm tính, nếu cho vay một năm, chỉ riêng tiền lãi đã có thể thu về một nửa tiền vốn.

 

Mà tiền vốn muốn lấy lúc nào thì lấy lúc đó.

 

Cả đời này chưa từng thấy cách kiếm tiền nào dễ dàng như vậy, chị ta chỉ hận không thể bán hết nhà cửa để lên thị trấn. Đây chính là cơ hội trời cho!

 

Bác gái Lục bĩu môi nói: “Trưởng thôn ông ta biết cái gì cơ chứ? Nếu ông ta biết nhiều đến thế, thì cũng đâu có suốt đời làm cái chức trưởng thôn quèn này!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lời này nghe có vẻ ngông cuồng và hơi phạm thượng, nhưng địa vị của bác gái Lục giờ đây lên như diều gặp gió, bà ta cũng chẳng bận tâm những điều này.

 

Bà ta quay sang nói với chị dâu Lưu: “Hồi đó con gái tôi gả cho xưởng trưởng, kiến thức của tôi vượt xa người thường là cái chắc!”

 

Bác gái Lục nói tiếp: “Theo tôi thấy, có kiếm được tiền hay không, chủ yếu là xem có cái đầu óc hay không. Những người như ông trưởng thôn, cả đời chẳng phải cũng chỉ kiếm được chút tiền lương ít ỏi đó thôi sao?”

 

Bác gái Lục càng nói càng hăng, giọng điệu càng thêm coi thường trưởng thôn: “Nếu gửi mấy trăm tệ ở chỗ tôi, quay đầu đã có thể bỏ túi mấy chục tệ, vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi! Nếu không phải quan hệ chúng ta tốt, tôi cũng không nỡ nói cái mối làm ăn phát tài này cho mọi người đâu nhé! Ấy vậy mà ngày nào người ta cũng làm phiền tôi.”

 

Chị dâu Lưu vội vàng hùa theo nịnh nọt: “Tôi biết thím là người tốt bụng mà, may mà có thím dẫn dắt chúng tôi mới phát tài kiếm tiền được!”

 

Lần này bác gái Lục từ chối nhận tiền gửi từ người ngoài thôn, ai nấy đều cung kính nể phục, đều cảm thấy hợp tác với bà ta chắc chắn là một mối làm ăn tốt đẹp.

 

Chị dâu Lưu nói với bác gái Lục: “Này, đó không phải là Lục Ngọc sao? Sao cô ta với Phó Cầm Duy lại về rồi?”

 

Lục Ngọc vốn đã xinh đẹp, từ xa đã có thể trông thấy, bây giờ lại kiếm được nhiều tiền, biết cách ăn vận hơn một chút, càng đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.