Lục Ngọc nói: "Không có gì ấm ức đâu, em chỉ thích mày mò nấu nướng các món mới thôi." Cô vốn là người không thể ngồi yên tay chân: "Cũng không biết có được mấy người đăng ký đây?"
Phạm Khắc Hiếu
Những gì Lục Ngọc có thể làm thì đã làm cả rồi. Nếu mọi người vẫn cứ cố chấp không chịu hiểu ra, cô cũng đành chịu. Nhưng Lục Ngọc vẫn hy vọng sẽ có thêm nhiều người sáng mắt ra.
Sau đó, quả nhiên giống như Lục Ngọc dự liệu, rất nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Ngay cả ruộng đồng cũng không làm nữa, ai nấy đều tụ tập lại để nói chuyện hai vấn đề này. Họ tin tưởng Lục Ngọc hơn, nhưng việc Lục Ngọc bảo chuẩn bị năm trăm tệ mua gia vị trước, số tiền này vẫn khiến người ta hơi khó xoay xở.
Thế nhưng, so với bác gái Lục, mọi người vẫn tin tưởng Lục Ngọc hơn nhiều.
Dù sao thì thời gian Lục Ngọc về thôn đã làm ra chuồng heo và lều rau, đều là những chuyện làm ra tiền ra của thật, mang lại lợi ích thiết thực cho bà con.
Chị dâu Lý lập tức đi tìm bác gái Lục đòi tiền. Bác gái Lục sầm mặt lại.
Không ngờ lại có người bị con nhỏ Lục Ngọc kia lừa phỉnh, bác gái Lục nói: "Lấy tiền thì được, chỉ là chưa đủ một tháng, tôi không trả lãi đâu nhé!"
Nghe vậy, chị dâu Lý lại có hơi tiếc đứt ruột, dù sao cũng chỉ còn mười ngày nữa là tròn một tháng rồi.
Bị bác gái Lục nói vậy, lại nghĩ có thể đăng ký chỗ Lục Ngọc trước, đợi đến khi tròn một tháng có lãi từ chỗ bác gái Lục thì rút ra, liền muốn đi tìm trưởng thôn thương lượng.
Tới trụ sở ủy ban thôn, sau khi tìm được trưởng thôn, chị ta nói ra nỗi lòng khó xử của mình.
Trưởng thôn nghe vậy lập tức nói: "Chỗ Lục Ngọc có chờ ai đâu, tổng cộng chỉ có hai ngày thôi. Muốn đăng ký thì nhanh chóng mà đăng ký đi, nếu trong vòng hai ngày không lo được đủ tiền thì xem như lỡ mất cơ hội!"
Chị dâu Lý là người đầu tiên tìm tới trưởng thôn, đã tới tức là có lòng, trưởng thôn vẫn nguyện ý khuyên nhủ chị ta vài câu.
"Cái loại chuyện vừa học nghề vừa kiếm tiền này đi đâu mà tìm ra hả? Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, nào có chuyện bánh ngon từ trên trời rơi xuống!" Trưởng thôn nói giọng dứt khoát.
Dù sao trưởng thôn cũng đã có tuổi, chuyện từng nghe, từng thấy cũng nhiều, hoàn toàn không tin bác gái Lục.
Nhưng cũng không biết bà ta dỗ ngọt người trong thôn kiểu gì, họ đều không nghe lời trưởng thôn.
Chị dâu Lý vẫn không quyết định được, lại về nhà thương lượng với mẹ.
Chị dâu Lý là đứa nhỏ nhất nhà, mẹ đã bảy mươi tuổi rồi, là bà lão sống thọ nhất thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ nghe vậy liền nói: "Thôi bỏ cái tiền lãi ấy đi, lấy tiền ra quay về theo Lục Ngọc làm ăn cho chắc!"
Chị dâu Lý nói: "Nhưng nhiều người đều làm như thế, có thể kiếm ra tiền sao?"
Mẹ nói: "Người khác không được, nhưng Lục Ngọc thì nhất định được!"
Bà ấy tin tưởng Lục Ngọc tuyệt đối.
Chị dâu Lý thấy mẹ kiên quyết như vậy, trong lòng cũng vững vàng hơn. Đã quyết định rồi thì cũng không chần chừ lần lữa nữa, lại trở ngược lại chỗ bác gái Lục đòi tiền.
Lúc này, trong sân nhà bác gái Lục tụ tập đông nghẹt không ít người, đều muốn hỏi thử chuyện này làm thế nào, họ đều còn đang phân vân chưa biết nên làm thế nào.
Chị dâu Lý nói: "Tôi không cần lãi nữa, bà đưa tiền vốn cho tôi!"
Chị ta nói như vậy, những người khác đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ai nấy không khỏi nhìn chị ta, chị dâu Lý bình thường ở trong thôn không nổi bật gì, không ngờ lại có khí phách như vậy.
Bác gái Lục khẽ biến sắc, chị dâu Lý làm như vậy, những người khác cũng đòi tiền thì phải làm sao?
Bác gái Lục lập tức lấy sổ ra nhìn: "Hừ, chỉ có hai trăm tệ để ở chỗ tôi, mà giục như giục đò ấy, tôi còn tưởng là bao nhiêu tiền!"
Ngừng lại một chút, bà ta lại nổi giận nói: “Cái loại tiền lãi một hai trăm đồng này tôi đã nói không nhận rồi, là các người ngửa tay van nài tôi, bây giờ lại muốn lấy tiền về, làm lỡ hết công chuyện, hao tốn công sức của tôi!”
“Sớm biết vậy, ban đầu đừng tới cầu xin tôi làm gì!”
Chị Lý, thường ngày vốn hiền lành, giờ cũng không nhịn được mà nói: “Lãi tôi cũng đã bỏ rồi, bây giờ lấy lại tiền vốn của mình, có gì là sai sao?” Chuyện này ngẫm kỹ ra, chị ta mới là người chịu phần thiệt thòi.
Bác gái Lục lại cực kỳ tức giận: “Cô nói trả cho cô là trả cho cô à, cả cái thiên hạ này phải xoay theo cái đồng tiền của cô chắc?” Giọng điệu của bà ta vô cùng quá quắt.
“Lục Ngọc đã rót cho các người thuốc mê gì vậy? Nó muốn lấy tiền là các người liền lấy cho nó. Chuyện bất hòa giữa nó với tôi đâu phải ngày một ngày hai rồi!”
Gò má bà ta đỏ bừng lên: “Bây giờ thấy tôi đang làm ăn phát đạt ở thôn này, nó liền xúi giục các người tới đòi tiền, đây chính là cố tình phá chén cơm của tôi. Hôm nay cô lấy tiền đi cũng chẳng quan trọng, tôi cũng chẳng thiếu hai trăm đồng này của cô, tiền trong tay tôi đếm không xuể!”
Bác gái Lục tức điên: “Tôi chỉ nói với cô, chỉ cần cô lấy số tiền này đi, sau này chúng ta từ mặt nhau, đừng qua lại gì với nhau nữa!”