Bác gái Lục nói những lời rất nặng nề, từ khi bà ta làm cái nghề này, bà ta rất có tiếng nói trong thôn, dù sao thì mỗi tháng bà ta đều phát tiền lãi cho mọi người.
Mọi người đều không biết khi nào có chuyện phải nhờ đến bà ta, nên không ai dám trở mặt với bà ta.
Chị Lý thấy đã nói tới mức này rồi, liền nói: “Vậy bà mau lấy tiền cho tôi đi!”
Nếu chị ta không lấy về, há không phải là ăn chửi oan một trận sao? Sau đó về nhà, mẹ chị ta còn mắng chị ta nữa.
Mặc kệ bác gái Lục nói gì, chị Lý chỉ muốn lấy tiền về.
Bác gái Lục mắng một trận te tua.
Chị Lý bình thản nói một câu: “Không đưa tiền cho tôi, có phải là bởi vì bà đã ăn hết tiền của mọi người rồi không?”
Lời này như một đòn chí mạng, tất cả mọi người đều cả kinh hoảng hốt, đó là tích lũy nửa đời của biết bao người.
Bác gái Lục thấy bà ta nói những thứ này đều vô dụng, lập tức móc hai trăm đồng bạc ra nói: “Cút cho tôi, sau này coi như không quen biết cô! Sau này chúng tôi có đeo vàng đeo bạc thì cô cũng đừng hòng mà có phần!”
Thực ra tiền đã sớm cầm đi cho thân thích hết rồi, đây đều là tiền móc từ túi của chính bà ta ra.
Chị Lý bị xỉa xói, lúc nãy không dám đáp trả, sợ không lấy lại được hai trăm đồng của mình.
Bây giờ tiền đã tới tay, chị ta cũng không thèm nhượng bộ bà ta nữa, nói: “Tôi là nông dân, chỉ tin vào chính mình! Tin vào những đồng tiền do hai bàn tay mình đổ mồ hôi kiếm ra!”
Chị ta dứt lời, những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ, dù sao đồng tiền kiếm được quá dễ dàng, trong lòng không khỏi bất an.
Nhưng vừa nãy bác gái Lục nổi giận một trận, khiến những người khác không dám đ.â.m đầu vào chỗ nguy hiểm lúc này.
Tối đó Lục Ngọc gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi: “Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký tham gia rồi ạ?”
Trưởng thôn nói: “Tổng cộng ba mươi người, đều đã từ mặt bà ta rồi!”
Một buổi chiều, ủy ban thôn đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái Lục.
Thực ra ba mươi người tới làm ăn chân vịt này cũng chẳng phải con số nhỏ.
Nhưng Lục Ngọc vẫn chê không đủ: “Nếu nhiều người hơn tới làm thì tốt quá ạ.”
Trưởng thôn nói: “Con cũng nhọc lòng rồi, nhưng mọi người đều không chịu!” Trong đó có bà cụ Hàn, nhà bà ta đông người nhất, gửi hơn hai nghìn đồng ở chỗ bác gái Lục.
Gia đình bà cụ Hàn đông nhân khẩu, gánh nặng lớn, muốn cược một vố lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng thôn nói nhưng đối phương đều không nghe.
Lục Ngọc nói: “Hay là chú giúp cháu nói với mọi người, lần đầu tiên cháu có thể giúp họ đi mua gia vị!”
Mỗi lần Lục Ngọc đều vào tỉnh nhập hàng. Gia vị thì thị trường đầy rẫy, người không biết chọn, khó mà mua được thứ tốt.
Thế này đã là sự giúp đỡ to tát lắm rồi.
Cửa tiệm của Lục Ngọc mỗi ngày đều bận túi bụi, nếu không phải vì nghĩ cho bà con lối xóm trong thôn, cô ấy căn bản đã chẳng rước cái việc này vào thân.
Họ đều là dân thôn quê, biết rõ người nông dân muốn chắt chiu được chút tiền đâu phải dễ, tất thảy đều là của ăn của để sau bao ngày thắt lưng buộc bụng.
Đến cả đồng tiền mồ hôi nước mắt ấy mà cũng nỡ lừa gạt, đúng là lũ bất lương thất đức.
Phạm Khắc Hiếu
Trưởng thôn đồng ý ngay tắp lự, hứa sẽ đứng ra giải quyết giúp bà con.
Trưởng thôn dù sao cũng có tiếng nói trong làng, dốc sức vận động, tổng cộng đã có hơn bảy mươi hộ đăng ký.
Riêng bà cụ Hàn, người mà trưởng thôn vẫn luôn muốn lôi kéo về, lại tỏ ra cứng đầu cứng cổ, nói thế nào cũng không chịu rút tiền ra.
Ấy vậy mà, sau lưng, bà cụ Hàn lại thủ thỉ với con trai cả rằng, dù có không làm nữa, cũng nhất định phải đòi cho được khoản tiền lãi của tháng này về.
Hai ngàn tệ ấy mỗi tháng sinh lời không hề nhỏ chút nào.
Tại nhà bác gái Lục, người chị họ của bà ta lại mò đến đòi tiền.
Mấy vụ cho vay nặng lãi này, đều là do người chị họ kia đứng ra giật dây.
Bác gái Lục hậm hực nói Lục Ngọc đã phá hoại chuyện làm ăn của bà ta, càng kể càng giận tím mặt.
Lần này chẳng những chẳng thu thêm được đồng nào, mà còn có cả người đến đòi lại tiền vốn.
Người chị họ nghe vậy, tức khí quát lên: “Bọn chúng đòi là mày đưa à? Đồ hèn! Mày ngay cả một con bé con cũng không trị nổi, tao coi thường mày lắm đấy!”
Đừng thấy bác gái Lục ở trong thôn hống hách khoe mẽ, cho dù bà ta có nói lời khó nghe đến mấy, người ta cũng phải bấm bụng mà nhịn.
Nhưng trước mặt chị họ, bà ta vẫn phải lép vế hơn một bậc, dù sao thì mối làm ăn này cũng là do chị họ mai mối cho mà có.
Huống hồ người chị họ kia lại là dân tỉnh, lúc nào cũng hay ra vẻ ta đây, coi thường dân thôn quê.