Sau khi Bác gái Lục nghe ngóng được chuyện, bà lại hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường ra mặt. Thật là, có thể ngồi mát ăn bát vàng thì không chịu, cứ nhất quyết phải đi sớm về khuya để làm ăn kiếm tiền.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, đã tới kỳ Bác gái Lục phải chia tiền lãi, thế nhưng bà chị họ lại chậm trễ, không thấy có động tĩnh gì.
Bác gái Lục bèn sốt ruột gọi điện thoại cho chị họ, muốn bảo bà ta mang tiền lãi tới ngay.
Bà ta vẫn luôn so kè với Lục Ngọc, chẳng khác nào cuộc đối đầu giữa gió đông và gió tây, xem ai mạnh hơn ai.
Bây giờ thanh thế của bà ta không thể bì kịp với Lục Ngọc, chỉ còn chờ tiền lãi về, sau đó sẽ rêu rao tuyên truyền một chút để lấy lại thể diện.
Trong lòng đang bức bối, ai ngờ gọi điện thoại cho chị họ mấy cuộc mà chẳng thấy bà ta nhấc máy.
Bác gái Lục về đến nhà thì thấy hơn ba mươi người đã kéo đến, đứng đợi bà ta chia tiền lãi.
Bác gái Lục cố trấn an mọi người: "Chị họ tôi ra ngoài có việc rồi, xin các vị đợi thêm hai ngày nữa nhé!"
Phạm Khắc Hiếu
"Sao tiền lãi kỳ này lại chậm trễ vậy!"
"Đúng đó, tôi còn đang trông đợi khoản tiền này để xoay sở đây này." Mọi người ai nấy đều không hài lòng, lẩm bẩm than vãn.
Bác gái Lục vội vàng nói: "Thôi được rồi, ai mà chẳng có lúc bận việc đột xuất. Chẳng lẽ các vị lại không tin tôi sao?"
Mọi người nghĩ bụng, mấy tháng trước tiền lãi đều trả đúng hẹn, cũng không đáng để ý một hai ngày này, thế là họ rủ nhau ra về.
Những người này vừa đi khỏi, Bác gái Lục đã đứng ngồi không yên, bà tính toán kỹ lại. Hai trăm tệ của chị dâu Lý là bà ta đã ứng trước ra trả, còn có mấy người khác đòi tiền, bà cũng phải móc tiền túi ra. Cộng thêm số tiền mua dầu đậu nành phục vụ việc kinh doanh trước đó vẫn chưa được hoàn lại.
Tính ra, chị họ vẫn còn nợ bà ta hơn bảy trăm tệ.
Lần này gặp mặt, nói gì thì nói, bà ta cũng phải đòi cho bằng được bảy trăm tệ của mình về.
Mỗi lần đến kỳ phát lãi, không cần Bác gái Lục phải lên tiếng, chị họ đều mang tiền đến rất sớm. Thế nhưng hôm nay đã đến ngày rồi, sao vẫn chưa thấy đâu?
Bác gái Lục lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Bà ta thực sự không thể đợi thêm được nữa, dù có chuyện gì cũng phải báo cho bà một tiếng chứ. Bà không ngồi yên được, bèn bắt xe buýt thẳng vào huyện.
Hiện giờ mọi người trong thôn đều đang dõi theo Lục Ngọc dẫn dắt dân làng làm ăn khấm khá, nếu bên chỗ Bác gái Lục có chút chậm trễ nào thì thể nào cũng bị người ta chê cười.
Bác gái Lục chỉ mong mau chóng lấy lại được tiền lãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta bắt xe đến thẳng chỗ ở của chị họ trong huyện. Ai ngờ khi tới nơi, trong nhà không có một bóng người. Trong sân, một bà cụ đang quét dọn.
Bác gái Lục vội vàng hỏi han tin tức về chị họ từ bà cụ này.
Bà cụ kia điềm nhiên đáp: "Chuyển đi từ một tuần trước rồi!"
Bác gái Lục nghe xong thì sợ điếng người, trái tim không khỏi run rẩy từng hồi, hơi thở cũng ngắt quãng, mắt trợn trừng, gương mặt đỏ bừng lên vì hoảng loạn.
Thấy bộ dạng đó của bà ta, bà cụ vội vàng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Từng cơn lạnh lẽo ập tới lồng n.g.ự.c Bác gái Lục: "Sao lại thành ra thế này?" Bà ta đã đưa cho chị họ tổng cộng một vạn tệ. Giờ người ta đi mất rồi, bà ta biết phải làm sao đây?
Bà cụ nói: "Cô ta thuê căn nhà này tổng cộng hai tháng thôi."
Bác gái Lục sợ hãi tột độ: "Vậy chị ấy đi đâu rồi?" Lúc đến đây bà ta còn mong đòi được tiền lãi, bây giờ chỉ cần lấy lại được tiền vốn là đủ rồi! Nếu mất cả vốn lẫn lãi, bà ta biết giải thích với bà con trong thôn thế nào đây?
Trong lòng Bác gái Lục vẫn giữ lại một tia hy vọng mong manh: Không đâu, không đâu, nhất định là bây giờ chị họ có việc gì đó đột xuất nên mới chậm trễ thế thôi.
Chỉ là vì sao bà ta không chịu nghe điện thoại của mình chứ?
Bây giờ chỉ cần có thể liên lạc được với chị họ, mọi chuyện đều sẽ dễ giải quyết, nhưng bàn tay Bác gái Lục ngày càng lạnh toát. Trong lòng bà ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Bà cụ lắc đầu: "Cái đó thì tôi không biết!"
Trước mắt Bác gái Lục tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu. Lúc này bà ta mới bàng hoàng nhận ra, mình với chị họ chỉ có mỗi cách liên lạc một chiều, ngoài cái địa chỉ này ở huyện, bà ta chẳng biết thêm thông tin gì khác về chị họ nữa cả.
Hy vọng cuối cùng của Bác gái Lục hoàn toàn tan biến.
Vừa nghĩ tới tiền mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người đều gửi gắm chỗ bà ta, giờ bị cuỗm đi sạch bách, bà ta không khỏi rùng mình sợ hãi!
Không được, tuyệt đối không thể để người trong thôn hay biết, nếu không bà ta khó thoát khỏi cái chết!
Toàn thân bác gái Lục khó chịu vô cùng, chưa đi được vài bước đã ôm mặt khóc nức nở.
Bà con bên nhà mẹ đẻ chẳng ai nể nang bà ta chút nào, cuối cùng cũng có một cô chị họ được xem là có bản lĩnh, vốn tưởng có thể theo chị ta mà đổi đời.