Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 418



 

Chủ nhiệm phụ nữ chợt thấy lòng chùng xuống đôi chút. Năm xưa, trưởng thôn còn là một thanh niên trai tráng, vậy mà giờ đây cũng đã thành ông lão rồi.

 

Bao năm qua, ông đã vì cái thôn này mà nhọc nhằn không ít, chưa từng được ăn mấy bữa thật ngon. Bà bèn nói: “Sau này, chân vịt kho trong nhà ta sẽ luôn có đủ đầy!”

 

Trưởng thôn nghe xong, cười hiền lành: “Năm đó tôi cưới được một người vợ thật tốt!”

 

Chủ nhiệm phụ nữ, vốn hiếm khi đỏ mặt, giờ đây cũng phải bẽn lẽn: “Miệng lưỡi ông cứ trơn tru vậy hoài.”

 

Ngày hôm sau, ruộng đồng vắng người hơn hẳn.

 

Mới sáng sớm tinh mơ đã nghe tiếng máy kéo nổ "cạch cạch cạch", từng chuyến từng chuyến đưa bà con vào tận huyện.

 

Những người bán chân vịt ôm những chiếc chậu to, bên trên đậy kỹ lớp vải màn để tránh bụi bặm, hối hả mang hàng vào huyện.

 

Vì quá nhiều nhà làm chân vịt nên cả thôn ngập trong một mùi thơm lừng đặc trưng.

 

Mấy người đang làm cỏ ngoài đồng cũng rôm rả tán gẫu: "Chân vịt nhà tôi làm thì phải nói là số một! Cái nước sốt đó, ngâm cả đế giày vào ăn cũng ngon lành!"

 

Người bên cạnh bật cười hỏi lại: "Anh thử ngâm đế giày bao giờ chưa mà biết?"

 

"Cái bà xã lãng phí nhà tôi định đổ nước sốt thừa đi, tôi tiếc quá, bảo bả nấu cho tôi tô mì, đổ nước sốt vào, ôi chao, hương vị đó phải gọi là tuyệt vời!"

 

Người bên cạnh nghe xong vội vàng kêu lên: "Cái gì? Nước sốt còn có thể ăn với mì sao? Nhà tôi lỡ đổ đi hết rồi!" Dứt lời, liền hối hận vỗ đùi đánh đét.

 

Lục Ngọc từng dặn bà con không biết cách bảo quản nước kho, để lâu sẽ hỏng mất, nên khuyên mọi người mỗi ngày phải 'thay nước' một lần.

Phạm Khắc Hiếu

 

Thế là ai nấy cứ ngỡ là phải đổ bỏ đi hằng ngày.

 

Hôm nay nghe người khác nói thế, lập tức kinh ngạc, hóa ra còn có thể ăn với mì sao?

 

Người đó tiếp tục hồ hởi: "Chứ còn gì nữa! Vừa là nước kho thịt, lại bỏ bao nhiêu gia vị vào, ngon lắm chứ! Kẹp thêm hai cái chân vịt nữa mà ăn! Chậc chậc…" Nói mãi nói mãi suýt nữa thì chảy cả nước miếng.

 

Người bên cạnh còn hỏi thêm: "Chú ba, sao chú không làm? Thứ này thì khỏi phải nói, nhà mình ăn một chút cũng được, coi như cải thiện bữa cơm!"

 

Chú ba thở dài: "Tiền nong trong nhà tôi đều bị vợ tôi quản hết, cô ấy tiếc vốn liếng nên không chịu làm!" Nghe họ nói anh ta cũng thèm, không khỏi có chút hối hận.

 

Người bên cạnh nghe xong, vội khuyên: "Dù sao cũng là chuyện kiếm tiền cả thôi mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hôm đó, rất nhiều người nôn nóng đợi những người đi bán chân vịt trở về. Chẳng biết nhiều người đổ xô đi như vậy, có kiếm được đồng nào không. Buổi trưa không ai về, mọi người cứ đợi mãi cho tới tận chiều muộn.

 

Từng tốp người bán hàng cứ thế nối đuôi nhau trở về. Vừa thấy bóng họ thấp thoáng đầu làng, những người khác đang cặm cụi dưới ruộng liền vội vàng bỏ cuốc xẻng xuống, cuống quýt chạy lại hỏi han.

 

Ai ngờ, người vừa về đến đã vội vàng về thẳng nhà, bắt tay vào làm việc ngay.

 

Mọi người vội vàng hỏi: "Thế nào rồi, có dễ bán không?"

 

Chị dâu vừa về đến nhà đã vội kể rằng: "Dễ bán lắm! Hôm nay tôi mang ít quá!" Chị ta vẫn còn khá thận trọng, lần đầu tiên không dám làm nhiều, sợ không bán được, chỉ làm vỏn vẹn ba mươi cân.

 

Người trong huyện mua đồ rất phóng khoáng, chưa từng được ăn món này bao giờ nên chẳng tiếc một hai tệ mà mua. Chớp mắt một cái đã bán hết nhẵn.

 

Chị ta mua vé xe buýt về sớm, tính mai làm thêm nhiều chút nữa để bán tiếp.

 

Người bên cạnh nghe xong, càng thêm mong đợi người nhà mình, ai cũng hy vọng có thể may mắn như chị ta, bán hết sạch hàng.

 

Sau đó, bà con lần lượt trở về, ai nấy đều bán rất chạy.

 

Cái cảnh mua bán tấp nập của người trong huyện họ chưa từng thấy bao giờ. Đúng như Lục Ngọc từng nói, chỉ cần người trong huyện thích ăn, bao nhiêu tiền cũng chẳng tiếc mà chi ra.

 

Trước đây, Xuân Hoa còn muốn cười nhạo mọi người, cho rằng nhiều người cùng bán một mặt hàng như vậy, đoán chừng chẳng bán được gì.

 

Thế nhưng, kết quả sau khi đi một vòng hỏi thăm thì hầu như tất cả đều bán hết veo, cũng chỉ có một hai hộ còn thừa tám cái mười cái, nhưng cũng chẳng lãng phí, vừa hay làm món nhắm lai rai cho cả nhà.

 

Những người ra ngoài bán chân vịt kho này, trải qua một ngày hôm nay, ai nấy đều tích lũy được ít nhiều kinh nghiệm.

 

Dù khẩu vị của chân vịt kho không khác biệt quá lớn, nhưng tốc độ bán hàng của mỗi người lại có nhanh có chậm.

 

Trong đó, bí quyết quan trọng nhất chính là tìm được một chỗ bán hàng tốt, sau đó chính là phải dám mở miệng mời chào khách.

 

Bà con nông thôn vốn có một chút e dè bẩm sinh khi ra huyện, muốn mời chào khách, không có chút bản lĩnh thì không làm được. Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, lần sau họ nhất định sẽ xí được chỗ tốt, tìm đến cổng xưởng mà bán.

 

Cả thôn rầm rầm rộ rộ, khí thế hừng hực, y như cái thời phong trào đại tập thể ngày xưa.

 

Trưởng thôn cũng phấn khởi ra mặt, năm mươi cân rau củ của nhà ông ấy, cả con trai và con dâu đều đã bán hết sạch. Thậm chí còn mua thịt xông khói mang về biếu ông cụ, khiến ai nấy trong nhà cũng đều hân hoan.