Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 422



 

Tên đại ca đã gặp không ít loại người như Bác gái Lục. Hắn lập tức nở nụ cười gian xảo, nói: “Bà cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp bà!”

 

Hắn dừng một lát, đoạn lấy ra hai tờ giấy, nói: “Bà ký tên lên trên, rồi điểm chỉ, tôi có thể cho bà vay hai nghìn tệ.”

 

Bác gái Lục cau mày: “Giấy tờ của tôi đáng giá đến bốn nghìn tệ, sao các người lại chỉ đưa tôi có hai nghìn?”

 

Tên đại ca thản nhiên đáp lời: “Chỗ nào cho bà bốn nghìn thì bà cứ đến đấy mà vay. Chỗ tôi chỉ đưa hai nghìn, hai tháng sau phải trả lại cho tôi hai nghìn hai trăm tệ. Nếu không trả được, toàn bộ giấy tờ này sẽ thuộc về tôi!”

 

Hắn còn nói thêm: “Giá tôi ra là công bằng nhất rồi, không tin bà cứ đi hỏi khắp vùng này mà xem. Chỉ cần bà trả tiền đúng hẹn, tôi cũng chẳng làm khó dễ gì bà đâu.”

 

“Các người làm thế là phạm pháp.” Bác gái Lục buột miệng nói.

 

Tên côn đồ không hề tức giận chút nào, ngược lại hắn phá ra cười lớn: “Không sai, chị hai còn biết pháp luật nữa cơ đấy, giỏi thật!”

 

Tên đại ca dứt lời: “Nếu bà ký, hôm nay có thể cầm tiền về, nếu không ký, lần sau đừng tìm tôi nữa, tôi không có thời gian cứ phí thời gian vờn với bà mãi thế này đâu.”

 

Bác gái Lục đã đường cùng, trong túi không một xu dính túi, lòng dạ như có lửa đốt, nghiến răng nói: “Tôi ký!”

 

Sau đó bà ta viết tên mình lên giấy, rồi điểm chỉ.

 

Cầm hai nghìn tệ cùng tờ giấy vay nợ từ chỗ này, bà ta rời đi.

 

Trước đây, dù chỉ một trăm tệ cũng là cả một gia tài đối với bà ta. Giờ đây, hai nghìn tệ cầm trong tay cũng chẳng giải quyết nổi mớ bòng bong bà ta đang gặp phải.

 

Bác gái Lục đầu óc quay cuồng, cầm được hai nghìn tệ này, lập tức mang đi trả lãi cho những người trong thôn. Trả xong xuôi, bà ta chỉ còn lại đúng một nghìn tệ.

 

Tất cả những người đã nhận được tiền lãi đều hí hửng đi khoe khoang khắp thôn.

 

Thấy món chân vịt kho dạo này làm ăn khấm khá.

 

Giờ đây tiền lãi đã về tay, họ cũng có thể yên tâm mà khoe khoang rồi.

 

Trước đây Bác gái Lục thích khoe khoang hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ bà ta lại trở nên im ắng lạ thường, ngày nào cũng ru rú trong nhà vắt óc nghĩ kế.

 

Bà ta lại gọi điện thoại cho Lục Ngọc, cất lời: “Cháu à, dẫn bác gái đi kiếm chút tiền đi cháu. Trước đây là bác gái hồ đồ, cháu đừng chấp nhặt bác nhé!”

 

Lục Ngọc nghe xong liền biết chắc Bác gái đã gặp chuyện lớn rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô hỏi: “Bác cần tiền làm gì?” Bác gái Lục ấp úng nói không có gì quan trọng.

 

Lúc này, trong số những người bà ta quen biết, chỉ có Lục Ngọc là người có tiền rủng rỉnh nhất.

 

Thấy Lục Ngọc không mảy may động lòng, bà ta vội vàng tính toán nhanh trong đầu mà nói: “Bác nói với cháu một chuyện. Bác vừa phát lãi xong, cháu có tám nghìn tệ đang để không đấy không? Cứ gửi vào chỗ bác, bác đảm bảo cháu có thể kiếm lời lên đến một vạn tệ!”

 

Lục Ngọc nghe xong liền nổi cáu, bác gái Lục rõ là xem cô như kẻ khờ mà bày trò.

 

Bà ta thâm hụt tiền liền muốn lấy từ chỗ Lục Ngọc bù đắp vào.

 

Quả thực Lục Ngọc có thể bỏ ra tám nghìn đến một vạn, nhưng lấy cớ gì mà phải đưa cho bà ta chứ?

 

Lục Ngọc dứt khoát đáp: “Không có!” Nói xong liền dập máy cái rụp.

 

Bác gái Lục nghe Lục Ngọc dập máy, hầm hừ: “Ra vẻ gì chứ, nếu không phải con gái tôi không ở đây, chắc gì tôi đã chịu nhường cô!”

 

Sau đó, bà ta lại chạy vạy khắp nơi tìm con gái mình.

 

Lục Kiều tuổi còn trẻ đã gả được cho xưởng trưởng, lại dạn dày thêm kinh nghiệm vài năm nữa, chẳng phải càng thêm ghê gớm sao.

 

Biết đâu bây giờ con bé đã ngồi xe hơi bảnh bao, ở nhà lầu khang trang rồi.

 

Dạo này bác gái Lục như phát rồ tìm cách liên lạc.

 

Vừa gọi điện thoại cho con rể cũ, vừa viết thư khắp nơi, thậm chí còn nằng nặc đòi đích thân đi tìm.

 

Bị bác trai Lục ngăn lại: “Bà đừng có làm loạn nữa! Mấy sào ruộng nhà còn chưa làm xong, đừng hòng mà lười nhác!”

 

Bác gái Lục thấy thẹn với chồng, cũng không dám nói thật, rằng đất đai đã bị bà ta cắm sổ đỏ rồi, bây giờ mà không lo liệu được tiền bạc, thì sau này đất là của ai còn chưa biết chừng.

 

Bất luận bà ta làm gì cũng không nghe ngóng được tin tức con gái, con bé cứ như bặt vô âm tín vậy.

 

Phạm Khắc Hiếu

Nhưng sau đó vẫn có một vài manh mối, nói cô ta sinh cho xưởng trưởng một đứa con gái, rồi vừa ra cữ liền chạy theo một người đàn ông khác, bỏ mặc con cái.

 

Bác gái Lục thực sự hết đường xoay sở, lại đánh liều gọi điện thoại cho con rể cũ vay tiền. Dẫu sao đi nữa, Lục Kiều cũng đã sinh cho anh ta một mụn con, chẳng lẽ anh ta không nể tình đứa cháu mà cho bà ta mượn chút tiền hay sao.

 

Con rể cũ tức giận quát: “Đúng là núi nghèo sông cạn nảy sinh dân điêu ngoa! Nghe thấy chuyện của gia đình mấy người tôi đều thấy chướng tai gai mắt, đừng có khiến tôi ghê tởm thêm nữa! Còn gọi điện thoại cho tôi nữa là tôi sẽ báo công an đấy!”