Thấm thoắt lại qua thêm một tháng.
Bác gái Lục áp lực lớn đến nỗi thần trí có vẻ không được tỉnh táo, thấy ai cũng thấp thỏm sợ sệt.
Lần trước, sau khi bà nội Lục chê bà ta nấu đồ ăn quá mặn, bà ta liền xông ra lấy dao, vừa định g.i.ế.c gà vừa muốn c.h.é.m mình.
Đến cả người khó tính khó nết như bà nội Lục cũng bị dọa sợ xanh mắt.
Bác gái Lục lúc thì tỉnh táo, lúc lại điên dại.
Phạm Khắc Hiếu
Người trong thôn ai nấy đều bận bịu công việc đồng áng của mình, cũng chẳng có thời gian mà chú ý đến bà ta.
Đợi đến tháng thứ hai, khi dân làng lại tìm bà ta đòi tiền lãi.
Bác gái Lục chỉ nói bây giờ vẫn chưa liên lạc được với người kia, đợi thêm dăm bữa nửa tháng nữa.
Lần trước bà ta cũng bảo đợi, nhưng rồi cũng nhận được tiền nên lần này họ chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Nhưng rồi công an tới thôn, tìm bác gái Lục, bà ta vừa nhìn thấy mấy chú công an liền mặt cắt không còn giọt máu, suýt té đái ra quần.
Công an nói: “Có phải bà đã cắm sổ đỏ nhà đất cho người khác không? Bọn người đó đã bị chúng tôi tóm cổ rồi, khi xem giấy tờ của bọn chúng, chúng tôi thấy có giấy tờ nhà của bà, nên muốn tìm hiểu thêm tình hình với bà một chút.”
Rất nhiều người trong thôn đều vây quanh, bác gái Lục nghe xong liền tái mét mặt mày.
Bà nội Lục lập tức hỏi: “Chuyện… chuyện gì vậy?”
Công an nói: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án cho vay nặng lãi, tìm thấy giấy tờ của bà trong số hồ sơ vay mượn của bọn chúng.”
Bà nội Lục nghe xong lập tức nổi cơn tam bành: “Khá lắm con đàn bà độc địa này! Thế mà mày dám cắm sổ đỏ đất đai, nhà cửa hương hỏa tổ truyền của cái nhà họ Lục chúng tao, rốt cuộc mày có mục đích gì hả?”
Những người xung quanh cũng sững sờ ngớ người ra, không hiểu tự dưng không không vì sao lại phải cắm sổ đỏ nhà cửa.
Bác gái Lục hoảng hồn hoảng vía, sau đó nhìn sang mấy chú công an, lại nhìn bà nội Lục đang chửi bới ầm ĩ, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Công an còn chưa hỏi xong đã ngớ người: “Chuyện gì thế này?”
Người trong thôn nháo nhào đi gọi trưởng thôn và cô chủ nhiệm hội phụ nữ, lại chạy đi gọi bác trai Lục về.
Nửa thôn dân đều muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Bác trai Lục nhìn thấy đó đúng là nét chữ của vợ, cũng có hơi lảo đảo cả người, kinh ngạc tự hỏi, sao bà ta lại dám làm cái chuyện tày trời ấy chứ?
Hơn nữa, số tiền hai nghìn tệ này là từ một tháng trước. Rốt cuộc bà ta đã làm gì với nó?”
Chị dâu Lý đứng cạnh khẽ thốt: “Liệu có khi nào…” Chị ta ngập ngừng nhìn quanh quất một lượt, rồi lại nín bặt.
Chị ta vừa lên tiếng như vậy, những người khác đều thấp thỏm không yên, chắc không phải chuyện tiền nong kia đã đổ bể rồi chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xuân Hoa và bà cụ Hàn đều vội vã đi tìm bác gái Lục, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Đợi đến khi cả thôn tìm được bà ta, bác gái Lục đã hóa dại, ngớ ngẩn cả rồi.
Bà cụ Hàn ruột gan lộn tùng phèo: “Tiền đâu, tiền của tôi đâu?”
Xuân Hoa cũng không kìm được, tát bác gái Lục hai cái như trời giáng: “Nói mau, tiền của chúng tôi rốt cuộc làm sao rồi?”
Bác gái Lục chỉ đáp: “Mất rồi, mất hết rồi!” Nói xong lại cười ha hả đầy điên dại.
Bà ta điên thật rồi.
Bác gái Lục đã bị gạt mất hơn tám nghìn tệ.
Cả thôn xôn xao náo loạn, đã bao năm nay, làng chưa từng gặp phải chuyện phiền lòng đến nhường này.
Trưởng thôn buộc lòng phải mời Lục Ngọc và Phó Chi về thôn bàn bạc.
Khi Lục Ngọc về tới thôn, thấy tất cả mọi người đều u ám, nặng trĩu tâm tư.
Không chỉ Lục Ngọc, mà cả Phó Chi cũng lập tức trở lại theo.
Phía tiệm ăn vặt thì đã có chị cả Lục đứng ra gánh vác.
Lục Ngọc vừa về liền nghe thấy có tiếng khóc than truyền tới.
Tiêu Thái Liên vẫn còn hãi hùng, khi đó trong tay bà cũng có tiền, suýt chút nữa đã bị cám dỗ, muốn mang tiền gửi gắm chỗ bác gái Lục.
Bà nghĩ đều là người cùng thôn, sẽ không bị lừa đâu.
Ai ngờ thân thích của bà ta ngay cả người nhà mình cũng gài bẫy, gây nên tình cảnh như bây giờ.
Tiêu Thái Liên gọi Lục Ngọc tới nói: “May nhờ có con khuyên bảo đấy!” Nếu mình không nghe lời, gửi tiền ở đó, sau này xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ hối hận không kịp.
Người như bà tiêu nhiều hơn một tệ cũng xót tận mấy ngày, nếu đi tong mấy trăm tệ, nghĩ thôi cũng đau đớn đến thấu xương.
Lục Ngọc hỏi: “Vậy những người bị lừa khác giờ thế nào rồi?”
Tiêu Thái Liên vẫn còn sợ, im lặng một lúc lâu.
Chị ba Phó ở bên cạnh tiếp lời: “Hôm đó vừa nghe tin, bà cụ Hàn ngất xỉu ngay tại chỗ, phải đưa vào bệnh viện, trong nhà nhiều người như thế, nhưng không một ai có tiền, cuối cùng vẫn là tìm trưởng thôn mượn tiền chữa trị!”
Bà cụ Hàn vốn tính hống hách, những năm nay trong nhà mọi sự đều do bà ta làm chủ.
Rõ ràng cháu trai đã cưới vợ rồi, bà ta vẫn nắm mọi quyền hành trong nhà.