Đừng thấy cửa tiệm Lục Ngọc mở không quá lớn, nhưng lại làm ăn phát đạt, cộng thêm chồng cô còn đang làm xưởng trưởng, nên Lục Ngọc thực sự không phải kiểu người có thể tùy tiện dùng tiền là lay chuyển được. Cô một lần nữa kiên quyết từ chối người phụ nữ tóc xoăn.
Người phụ nữ tóc xoăn ấy ngày nào cũng ghé ăn, lại thêm các loại gia vị nêm nếm ở tiệm Lục Ngọc đều được bày ra một cách "nghênh ngang" như muốn phô bày, khiến cô ta ngày nào cũng ăn, ngày nào cũng nhìn, tự mình thấy như đã nắm được kha khá kỹ năng. Cô ta cũng từng thử làm ở nhà, hương vị làm ra giống được sáu phần. Nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó, khi ăn quen món ma lạt thang ở tiệm Lục Ngọc rồi thì cô ta liền cảm thấy món mình tự làm thật nhạt nhẽo và bình thường. Người phụ nữ tóc xoăn cho những người chưa từng ăn ma lạt thang nếm thử, họ đều tấm tắc khen ngon. Bởi vậy, lần này cô ta mới nhất quyết muốn đến đây học, cốt để tìm ra cái thiếu sót hai ba phần hương vị còn lại đó!
Thế nhưng không ngờ Lục Ngọc lại cứng rắn như vậy, bất kể cô ta thuyết phục thế nào, Lục Ngọc vẫn không chịu dạy. Người phụ nữ tóc xoăn thẹn quá hóa giận: “Tôi đi theo cô học cũng đâu phải không trả tiền cho cô, có cần phải đến mức đó không? Cô không phải là sợ sau khi người khác mở tiệm, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của cô sao? Sao lại keo kiệt thế chứ? Có phải tiền là một mình cô có thể kiếm hết đâu!”
Lục Ngọc thẳng thừng đáp: “Cô sao lại không hiểu lời người nói vậy? Tôi đã nói là không dạy, cô nếu có tài như vậy thì còn cần gì phải cầu tôi chỉ bảo, tự mình mà mò mẫm đi.” Lục Ngọc phản bác lại khiến người phụ nữ tóc xoăn đỏ bừng mặt. Cô ta vốn nghe nói Lục Ngọc tính tình hiền lành, ai dè miệng lưỡi lại sắc sảo đến vậy. Người phụ nữ tóc xoăn quay lưng bỏ đi, còn hung hăng hừ một tiếng.
Cô ta vừa đi khuất, mấy dì trong tiệm đều có vẻ không vui: “Người này đúng là kỳ cục, nói chuyện kiểu gì thế chứ?” Chị cả Lục vẫn cau mày, ngày nào cô ta cũng đến đây học lỏm, nhỡ như thật sự học được thì phải làm sao đây?
Lục Ngọc dường như nhìn thấu được nỗi băn khoăn của chị cả, liền nói: “Nếu em đã dám bày ra, tức là không sợ người khác học lỏm!”
Cô vẫn giữ được sự tự tin này. Tuy ma lạt thang là món ăn vặt, nhưng cách chế biến vô cùng phức tạp, nước dùng chính là nước hầm xương nguyên chất. Dầu ớt lại là tinh hoa trong đó, cần đến mấy loại gia vị đặc biệt mới có thể hoàn thành. Cộng thêm nhiều bí quyết nêm nếm khác. Những bản lĩnh ẩn giấu sâu xa này, tuyệt đối không phải thứ mà chỉ ăn qua mấy lần ma lạt thang là có thể bắt chước y hệt được.
…
Ngày hôm sau, Lục Ngọc thoáng ngỡ ngàng khi thấy người phụ nữ tóc xoăn đó thế mà lại thuê ngay một mặt bằng đối diện, vị trí nhìn thẳng về phía tiệm của họ. Chị cả Lục tức giận nói: “Thế mà cô ta thật sự muốn mở tiệm sao?” Biển hiệu đã được dựng lên ở một bên, lại còn dùng cùng kiểu mẫu biển hiệu với tiệm Lục Ngọc, khiến người không biết còn dễ lầm tưởng là cùng một quán.
Lục Ngọc bình thản nói: “Muốn mở thì cứ mở.” Mở tiệm ăn vặt vốn là chuyện mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình. Nhưng nghĩ lại, cô vẫn không muốn để cô ta dựa hơi danh tiếng hay "ăn theo" nhãn hiệu, liền trực tiếp mời thợ sơn viết thêm hai chữ “Tiểu Ngọc” lên biển hiệu. Thứ nhất là để nói rõ hương vị ma lạt thang của tiệm họ ngon nức tiếng, thứ hai cũng chính là tên của Lục Ngọc. Chắc hẳn người phụ nữ tóc xoăn đó sẽ không đến mức điên cuồng mà trực tiếp dùng tên Lục Ngọc đâu nhỉ.
Quả nhiên, đối phương nhìn thấy biển hiệu mới, mặt mày lập tức tối sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đối diện cũng chẳng phải tay vừa, thoắt cái đã khai trương cửa hàng.
Phạm Khắc Hiếu
Khách quen thì vẫn tề tựu ở quán Lục Ngọc, nhưng cũng có không ít người tò mò ghé qua nếm thử.
Họ mua một bát, ăn dăm ba miếng đã vội vã bỏ đi, chạy sang tiệm Lục Ngọc. Chuyện này khiến bà chủ tiệm tóc xoăn bên kia tức anh ách, mất hết cả thể diện!
“Món ăn đó ngon không chị?” Lục Ngọc hỏi dò.
“Khó ăn bỏ xừ! Kém xa quán cô một trời một vực!” Một bà khách vừa nếm qua nhăn tít mày, như thể món đó làm hỏng cả vị giác của bà vậy.
Khẩu vị bên đó nhạt thếch, đã vậy lại bủn xỉn, chẳng dám nêm nếm gia vị, ăn thì chán òm.
Chị cả Lục nghe các vị khách nhận xét như vậy, trong lòng cũng thấy yên tâm phần nào.
Dẫu vậy, đây là lần đầu tiên có người cạnh tranh sòng phẳng như thế, nên cứ đến giờ ăn, chị lại không kìm được mà ngó sang bên kia đường.
Thế nhưng, điều lạ lùng là ngày đầu tiên tuy vắng khách, nhưng đến ngày thứ hai, những người chê ỏng chê eo hôm trước lại vẫn mò đến. Người qua người lại đông đúc, khiến những người khác tò mò, cũng thử ghé vào.
Chị cả Lục lo đến mức trong miệng nổi đầy nhiệt.
Lục Ngọc động viên: “Giờ quán mình khách cũng đông lắm rồi, bận tối mặt tối mũi. Còn chuyện bên kia giữ được khách hay không thì kệ họ đi. Chị cả à, chị vẫn nên tập trung giúp em tính toán việc mở chi nhánh thì hơn.”