Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 427: Nhòm ngó học lỏm



 

Lục Ngọc cúi đầu, Tiểu Tích Niên bi bô gọi "mẹ, mẹ". Sau đó còn thơm chụt một cái lên má Lục Ngọc: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm.”

 

Trái tim Lục Ngọc ấm áp, nói: “Mẹ cũng nhớ con rồi.”

 

Tiểu Tích Niên nói: “Mẹ đừng buồn lòng nhé.”

 

Lục Ngọc kinh ngạc nhìn Tích Niên, đứa trẻ còn bé tí tẹo mà đã tinh ý nhận ra sự đổi thay trong lòng mẹ.

 

Trong lòng Lục Ngọc có hơi hổ thẹn, thì ra mình đã vô tình khiến con bé phải lo lắng rồi, lập tức nói: “Là mẹ không phải, sau này mẹ sẽ không buồn bã như thế nữa!”

 

Tích Niên vui vẻ thơm chụt một cái lên má mẹ.

 

Phó Cầm Duy xách con sang một bên, nói: “Nhỏ như vậy đã biết dỗ dành phụ nữ vui lòng, đi, đi học đi!”

 

Cái vẻ mặt ấm ức, phụng phịu của thằng bé khiến Lục Ngọc bật cười khoái trá.

 

Sau khi dàn xếp ổn thỏa công việc trong thôn, Lục Ngọc mới về tiệm và nói với chị cả: “Khoảng thời gian này chị hai đã vất vả thật nhiều rồi!”

 

Quán lúc nào cũng đông khách, để một mình chị cả xoay sở mọi bề, e là chị ấy đã kiệt sức rồi.

 

Lục Ngọc nói: “Sau này ngày nào em cũng ở lại tiệm với chị.”

 

Chị cả Lục yêu thương, chiều chuộng Lục Ngọc hệt như một cô em gái bé bỏng.

 

Điều đó khiến Lục Ngọc có hơi ngại ngùng, bây giờ cô đã làm mẹ rồi, cũng chỉ có chị cả mới còn xem cô là một đứa trẻ con mà thôi.

 

Chị cả Lục nói: “Bây giờ chị đã năng động hơn, sức khỏe cũng cải thiện hơn xưa nhiều rồi.”

 

Nhìn thấy sắc mặt chị cả hồng hào, quả thực trông chị ấy khỏe mạnh hơn trước kia không ít.

 

Lục Ngọc nhìn thấy cảnh ấy mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ chị làm việc quá sức mà thôi.

 

Chị cả Lục lén kéo Lục Ngọc ra một góc, ghé sát tai thì thầm, đoạn khẽ chỉ tay về phía một người đàn bà tóc xoăn, bảo: “Cái cô này hơi lạ thường đó.”

 

Lục Ngọc nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy chị?”

 

Chị cả bình thường rất bận, khách ra vào nườm nượp, nhưng chỉ có người đàn bà tóc xoăn này khiến chị ấy chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người đàn bà này ngày nào cũng đến, vừa mua ăn tại chỗ lại vừa gọi phần mang về. Không những vậy, cô ta còn suốt ngày tìm mấy cô phục vụ để bắt chuyện, cứ quanh co hỏi xem bà chủ là ai, rồi bán một bát như vậy thì lãi lời được bao nhiêu.

 

Còn tra hỏi xem gia vị nhập ở đâu, một tháng trả lương cho nhân viên bao nhiêu và đủ thứ chuyện khác.

 

Dần dà, chị cả Lục không khỏi bắt đầu sinh nghi.

 

Lục Ngọc nói: “Chắc là muốn học lỏm công thức chế biến của mình đây mà.” Loại người như vậy Lục Ngọc đã gặp không ít ở kiếp trước, chẳng còn lạ lẫm gì nữa.

 

Chị cả nghe xong, lo lắng: “Không khéo cô ta lại cuỗm mất công thức thì sao?” Mấy loại gia vị mà họ dùng để pha chế đều được bày ra đó, ai cũng có thể nhìn thấy được.

 

Nếu ngày nào cũng nếm thử, kiểu gì cũng đoán ra được phải pha bao nhiêu đường, bao nhiêu giấm, rồi cả nước điều vị, đậu phộng nghiền... ấy mà.

 

Việc buôn bán kiếm được lời lớn như vậy, nếu để người khác nhăm nhe học theo, rồi ai cũng làm được, thì chẳng còn gì để nói nữa.

 

Lục Ngọc nói: “Không sao đâu, cô ta không học được đâu!”

 

Người đàn bà tóc xoăn kia cứ ngỡ mình làm rất kín kẽ, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay. Thực ra Lục Ngọc đã sớm nhìn thấu rồi.

 

Cô ta cắn một sợi mì mà nhẩn nha cả buổi, khách bên cạnh đã thay phiên ra vào mấy lượt. Rõ ràng là cô ta muốn mọi người xung quanh rời đi hết, để tiện bề hỏi han đủ thứ chuyện.

 

Chẳng mấy chốc đã qua giờ cơm trưa. Vào ngày làm việc, phần đông khách đến ăn cơm đều là công nhân của các xưởng lân cận. Họ ăn xong là lại vội vã đi ngay, chỉ còn lại vài dì tạp vụ đang dọn dẹp vệ sinh nơi đây.

 

Người đàn bà tóc xoăn kia bấy giờ mới rục rịch. Một bát mì ma lạt thang mà cô ta ăn gần hai tiếng đồng hồ, giờ đã nở phình, lỏng bỏng cả ra.

 

Cuối cùng, đợi cho đến khi chẳng còn khách khứa nào, người đàn bà tóc xoăn kia mới trực tiếp tìm đến Lục Ngọc, hỏi: “Cô chính là bà chủ của quán này phải không?”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc ra vẻ không hiểu gì, hỏi lại: “Có chuyện gì vậy cô?”

 

Người phụ nữ tóc xoăn nói: “Tôi muốn học công thức của cô để về mở quán riêng. Cô ra giá bao nhiêu đi.”

 

Tuy trong mắt Lục Ngọc, người phụ nữ nọ có vẻ ngoài ăn vận còn đôi phần quê mùa, nhưng đối với không khí thời trang những năm tám mươi, bộ đồ ấy lại thuộc loại mốt thịnh hành.

 

Lục Ngọc khéo léo đáp: “Thật ngại quá, tiệm của tôi không nhận truyền nghề đâu ạ!” Dạo này cô đã bắt đầu khảo sát mặt bằng, tính toán mở thêm một vài chi nhánh nữa. Vừa hay, để chị hai Phó và chị cả có thể quản lý, mỗi người một nơi, nhằm giúp thực khách phương xa chẳng cần phải cất công lặn lội đến tận đây thưởng thức.

 

Người phụ nữ tóc xoăn kia không ngờ mình lại bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy, bèn bĩu môi nói: “Cô cứ ra giá đi, sợ tôi không trả nổi chắc?” Giọng điệu có phần khinh thường, rõ ràng cho rằng Lục Ngọc nói vậy là để làm cao mà thôi.