Về đến nhà, bác trai Lục nhìn thấy bác gái Lục là lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai vợ chồng lại cãi nhau một trận chí tử. Bác gái nghe tin công việc văn thư của chồng mình đã đổ bể, trong lòng cũng suy sụp không kém, bèn lắp bắp nói: "Hay là... hay là chúng mình biếu thêm chút quà cáp nữa xem sao?"
Lúc nói, giọng bà ta cứ run bần bật.
Bác trai Lục thấy bộ dạng sợ sệt đó của vợ, lại càng nổi đóa. Hai người cứ thế cãi vã không ngừng, cuối cùng bác trai Lục không thể kìm nén được cơn giận dữ trong lòng, thẳng tay táng cho bà ta một cái bạt tai.
Dạo này, bác gái Lục tinh thần vốn đã căng thẳng, lại bị công an mời lên làm việc đôi ba bận, trong lòng rã rời. Thế nên, chỉ cần bị đụng chạm một chút là bà ta liền bùng nổ, hai người lại lời qua tiếng lại rồi dẫn đến xô xát, khiến cả nhà gà bay chó chạy, động tĩnh ngày một lớn.
Trái lại, căn nhà họ Phó lại khá đầm ấm, yên bình.
Lục Ngọc cứ quấn quýt lấy Phó Cầm Duy không rời. Mấy chị dâu trong nhà thấy vậy, đều cười tủm tỉm trêu chọc: “Đúng là vợ chồng son có khác, cứ ríu rít bên nhau!”
Chị ba Phó cũng hùa theo: “Chứ lị, tốt biết bao nhiêu chứ!”
Mọi người cứ ngỡ hai vợ chồng đang thủ thỉ tâm tình, đâu biết Lục Ngọc lại đang nói với Phó Cầm Duy một chuyện hoàn toàn khác.
Lục Ngọc nhỏ nhẹ hỏi: “Em muốn ra huyện mở sạp bán hàng, liệu có được không anh?”
Phó Cầm Duy cau mày đáp: “Bây giờ ở huyện người ta còn chưa cho phép buôn bán công khai đâu, em đừng có dại mà đi. Tiền anh kiếm về đủ cho em ăn xài rồi!”
Lục Ngọc trong tay còn giữ một trăm tệ, nào có chịu cảnh ngồi mát ăn bát vàng. Cô liền đề nghị: “Vậy ngày mai anh đi làm, cho em theo cùng có được không? Anh dẫn em tới Cung Tiêu Xã dạo một vòng nhé! Từ trước tới giờ em chưa từng đặt chân đến đó bao giờ cả!”
Trong lòng Phó Cầm Duy không mấy đồng tình, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô vợ nhỏ, anh lại chẳng đành lòng thốt ra lời từ chối. Anh đành dặn dò: “Vậy thì em không được chạy lung tung đâu đấy!”
Vừa dứt lời, Phó Cầm Duy đã thấy ngán ngẩm chính mình, sao lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt rạng ngời vui sướng của Lục Ngọc, anh lại thầm nghĩ, thôi vậy, chỉ cần cô ấy vui là được rồi.
Trong bụng Lục Ngọc đang ấp ủ một kế hoạch khác. Cô có một trăm tệ trong tay, tuy là số tiền không nhỏ nhưng cô vẫn chưa thấy yên tâm chút nào. Cô muốn kiếm thêm thật nhiều tiền nữa, để dễ bề dồn vốn làm việc lớn.
Phạm Khắc Hiếu
Nhân tiện ra ngoài, cô cũng muốn xem thử tình hình vật giá hiện tại ra sao. Dù đã xuyên không vào đây lâu như vậy rồi, mà cô vẫn chưa một lần được thảnh thơi dạo phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nghĩ đến việc được ra ngoài, lòng Lục Ngọc đã phấn chấn hẳn lên. Cô thích thú lôi ra hai chiếc áo mới nhất, định bụng sửa soạn thật tươm tất, rồi còn quay sang nói với Phó Cầm Duy: “Em tuyệt đối sẽ không để anh phải mất mặt đâu!”
Phó Cầm Duy chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, ngắm nhìn cô vợ nhỏ của mình sắp xếp đồ đạc. Khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng, ngay cả bản thân anh cũng không hề hay biết.
Nghe tin Lục Ngọc sẽ theo Phó Cầm Duy đến Cung Tiêu Xã, chị hai Phó bèn kéo cô sang một góc kín đáo thì thầm: “Chú tư nhà mình không thích giúp ai xách đồ về đâu, chú ấy nói là vi phạm kỷ luật. Lần trước chị nhờ chú ấy mua sợi dây buộc tóc đỏ mà chú ấy cũng chẳng chịu. Thế nên, nếu em đến Cung Tiêu Xã, thấy có loại đó thì mua giúp chị một cái nhé.”
Nói đoạn, chị hai Phó móc vội năm hào ra đưa cho cô, rồi dặn dò thêm: “À này, nếu có đường trắng thì mua giúp chị một ít luôn nha!” Vừa nói, chị ấy vừa lấy ra tờ phiếu đường trắng hai lạng đưa nốt cho Lục Ngọc.
Gia đình họ Phó ăn chung bếp, muốn có thêm chút đồ ngon bồi bổ thì chỉ có thể tự lo liệu riêng.
Thế nên, mấy nàng dâu trong nhà cũng thường lén lút cất trữ một ít trứng gà, đường, để khi nào muốn tẩm bổ hay làm món tráng miệng thì có cái mà dùng riêng.
Tiêu Thái Liên, bà mẹ chồng, cũng biết rõ chuyện này, nhưng bà ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, không quá để tâm làm gì.
Lục Ngọc liền sảng khoái đáp lời: “Nếu ở đó có, em nhất định sẽ mua giúp chị!”
Chị hai nghe cô nói vậy, lập tức cười tủm tỉm nói: “Vẫn là em tư thấu tình đạt lý nhất nhà!”
Lục Ngọc vừa bước ra khỏi phòng chị hai, thì vừa hay chạm mặt chị cả Phó.
Lại bị chị cả Phó gọi vào trong phòng, chị ấy nói: “Năm nay thằng Tiểu Bảo nhà chị đã lên sáu tuổi rồi, lúc nào cũng toàn mặc đồ cũ người ta để lại. Giờ thấy nó sắp đi học, chị muốn chắt bóp chút tiền sắm cho nó một bộ quần áo mới, cả cái cặp sách mới nữa. Em xem thử, nếu ở đó có vải nào tốt mà giá cả phải chăng thì mua giúp chị một ít nhé.”
Nói xong, chị ấy liền lấy hai tệ đưa cho cô. Hai tệ vào thời điểm này quả thực là một số tiền không nhỏ.
Vốn dĩ chị cả muốn đích thân đi mua, nhưng cứ luẩn quẩn với việc nhà nên chẳng có lúc nào rảnh rỗi.
Hơn nữa, chị ấy vốn hơi bủn xỉn, nếu tự tay bỏ tiền ra mua đồ thì lại tiếc của trong lòng.
Chị cả nghĩ, Lục Ngọc là vợ của Phó Cầm Duy, đi mua hàng ắt hẳn sẽ được người ta nể mặt hơn, có lẽ sẽ mua được giá phải chăng hơn. Chị ấy lại lần nữa nhấn mạnh phải mua được đồ rẻ. Lục Ngọc gật đầu đồng ý, lúc này chị dâu cả mới yên tâm phần nào.