Chuyện Lục Ngọc sẽ đi cung tiêu xã mua đồ đã trở thành một việc lớn trong nhà họ Phó.
Cô vừa từ trong phòng chị cả bước ra, chị ba đã đứng đợi ở cửa.
Chị ba Phó vừa thấy Lục Ngọc đã cười tươi nói: “Ấy chà, xem ra ai cũng nhờ em mua đồ cả rồi nhỉ!”
Chị ta càng nhiệt tình hơn, kéo cô sang một bên mách nhỏ: “Chú Tư nhà ta nghiêm nghị lắm, chú ấy chẳng bao giờ nhờ vả ai mà cũng không chịu giúp người khác mua bán gì đâu!”
Chị ta muốn nhờ Lục Ngọc mua giúp một hộp kem dưỡng da.
Phạm Khắc Hiếu
Qua một khoảng thời gian, khi về nhà mẹ đẻ, chị ta sẽ tha hồ khoe khoang một chút.
Chị dâu của chị ba Phó đã mua một hộp kem dưỡng da ở tận huyện, chưa đủ để chị ta đắc ý đâu, phải khoe khoang ít nhất hơn nửa năm ấy chứ. Điều này khiến chị ba Phó không phục, cuối cùng cũng gom đủ tiền, vội nhờ Lục Ngọc đến cung tiêu xã mua giúp.
Cái thứ kem dưỡng da này bôi lên mặt cứ thơm lừng, dễ chịu lắm.
Lục Ngọc nghe xong, thấy cũng chẳng phải việc gì to tát, liền sảng khoái gật đầu đồng ý.
Lục Ngọc còn gõ cửa, hỏi mẹ chồng Tiêu Thái Liên có thứ gì muốn mua không.
Mẹ chồng Tiêu Thái Liên tuy miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại rất vui. Con dâu biết coi trọng bà, khoản này thì hơn hẳn thằng con trai rồi.
Lục Ngọc quay về làm một danh sách các món đồ cần mua.
Phó Cầm Duy nói: “Nếu mai em dậy không nổi, tôi sẽ không gọi em đâu đấy.”
Lục Ngọc hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Anh khinh thường ai đấy chứ! Tôi nhất định sẽ dậy sớm cho mà xem.”
Tối đó, cô đi ngủ rất sớm. Sáng ngày hôm sau, Phó Cầm Duy vừa mới trở mình sửa soạn, động tác tuy đã rất nhẹ, nhưng Lục Ngọc vẫn tỉnh giấc ngay lập tức.
Lục Ngọc lim dim đôi mắt ngái ngủ, nói: “Nào, chúng ta lên đường thôi!”
Cô nhanh chóng mặc xong đồ của mình.
Vốn dĩ cô đã là một cô gái xinh xắn, nay lại được sửa soạn thêm chút nữa thì càng thêm phần rạng rỡ. Phó Cầm Duy liếc nhìn cô một cái, nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào.
Sửa soạn xong xuôi, hai người kéo nhau xuống nhà bếp. Trong bếp còn mấy món đồ ăn thừa từ tối qua, họ vội vàng ăn tạm một chút rồi lên đường ngay. Thế nhưng mới đi được nửa chặng, Lục Ngọc đã bắt đầu thở hổn hển.
Cô chưa từng đi bộ xa như vậy, suốt một chặng đường dài chỉ có hai bóng người, lòng bàn chân cô đã ê ẩm, thậm chí còn nổi cả bọng nước.
Lục Ngọc cắn răng không hé răng với Phó Cầm Duy một lời.
Phó Cầm Duy giống như phát giác được: “Tôi cõng em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng là sức vóc phụ nữ vẫn còn yếu ớt thật.
Lục Ngọc lại cố làm mạnh, nói: “Không sao đâu, tôi đi được mà!”
Cô không muốn tỏ ra yếu ớt, õng ẹo để người ta chê cười, đành cắn chặt răng, tiếp tục sánh bước cùng anh.
Đi thêm một đoạn nữa, bóng người thưa thớt mới dần xuất hiện nhiều hơn. Chẳng mấy chốc, mấy chữ “Cung Tiêu Xã” đã hiện ra trước mắt.
Lục Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thời này, cung tiêu xã có một địa vị hết sức quan trọng trong lòng mỗi người dân.
Cô chưa từng tới, lập tức đi theo anh vào trong.
Phó Cầm Duy vốn là kế toán, tiếng tăm vẫn còn rất tốt. Rất nhiều người vừa thấy anh đã vội vàng cất tiếng chào hỏi.
Còn có mấy người thân thiết hơn một chút thì hỏi: “Ấy, cô này là ai thế?”
Phó Cầm Duy vẻ mặt nghiêm chỉnh, đáp: “Đây là vợ tôi!”
Sáu cô mậu dịch viên trong cung tiêu xã nghe tin này, lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lục Ngọc. Ai nấy đều biết anh chàng kế toán Phó Cầm Duy tuấn tú kết hôn sớm, nhưng không ngờ cô vợ anh cưới lại cũng xinh đẹp đến thế. Quả đúng là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh rồi.
Lại có người cười xòa nói: “Ối, cậu đi làm mà còn dẫn cả vợ đi theo thế này à!” Vừa dứt lời đã cười phá lên.
Phó Cầm Duy chỉ ừm một tiếng rồi thôi, chẳng giải thích gì thêm. Sau đó, anh dẫn Lục Ngọc đi thẳng vào văn phòng.
Căn phòng làm việc này hết sức đơn sơ, chỉ kê vỏn vẹn hai chiếc bàn gỗ. Trên mỗi bàn đều có một chiếc bàn tính và mấy quyển sổ cái dày cộp.
Sau khi đã an vị, Lục Ngọc ngồi bên cạnh nhìn Phó Cầm Duy bắt đầu nhanh chóng sắp xếp lại các khoản mục cần giải quyết.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên bước vào. “Tiểu Phó, cô này là ai thế?” ông ta hỏi.
Phó Cầm Duy lại giới thiệu thân phận của Lục Ngọc một lần nữa.
Người đàn ông trung niên chính là chủ nhiệm ở đây. Ông ấy cười khà, nói: “Ồ, hóa ra cô chính là người đã rước được ‘bông hoa lạnh lùng’ của cung tiêu xã chúng tôi về rồi đây!”
Sau đó, cô bán hàng cười nói xã giao, bảo là tiếp đón chưa được chu đáo, rồi pha một chén trà mời Lục Ngọc.
Lục Ngọc vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Đồ đạc bày bán ở cung tiêu xã thời ấy quả thực không thể sánh được với những cửa hàng bách hóa, cửa hàng ăn uống sau này. Mặt hàng ở đây thì đúng là nghèo nàn, đơn điệu.
Có vài chiếc chậu rửa mặt màu đỏ, chăn đệm, phích nước, hai ba chiếc áo may sẵn treo lủng lẳng trên cao, không tiện cho người ngoài tùy ý sờ mó.
Vải vóc cũng chỉ có ba màu xám, lam, đen, trông thật ảm đạm. Ngoài ra, còn có những mặt hàng thiết yếu, bán chạy như viên đường, lá trà hay lạp xưởng.