Sau vụ việc ồn ào ở tiệm người đàn bà tóc xoăn, khách khứa lại càng đổ dồn về tiệm của Lục Ngọc.
Khiến cửa hàng của cô mấy ngày hôm đó luôn trong cảnh tấp nập, đông nghịt người, làm việc đến nỗi không kịp thở.
Đến ngày thứ Bảy, khách còn đông hơn cả ngày thường. Bây giờ, ngày càng nhiều người khuyên Lục Ngọc nên mở cửa bán hàng cả ngày Chủ Nhật, khiến cô cảm thấy có chút quá sức.
Vào sáng thứ Bảy, khi Lục Ngọc tới tiệm, cô thấy một vị khách nam trung niên đang dũng cảm thử thách món lẩu cay nhất của quán.
Nhìn thấy trong bát ma lạt thang nổi lềnh bềnh một lớp ớt đỏ au, chưa cần nếm thử đã thấy vị cay xộc thẳng lên mũi.
Ấy vậy mà người đàn ông trung niên kia lại có vẻ chẳng hề hấn gì, vẫn thản nhiên dùng từng đũa lớn, ăn ngon lành.
Ăn xong, ông ta thong thả móc chiếc khăn tay vải ra lau miệng, rồi nhìn về phía Lục Ngọc.
Chẳng hiểu vì sao, Lục Ngọc lại cảm thấy khí chất của ông ta rất giống với một vị lãnh đạo cấp huyện.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc liền hỏi: “Thưa chú, chú có muốn dùng thêm một chai sữa đậu phộng không ạ? Vừa hay có thể làm dịu vị cay đấy ạ!”
Vị khách trung niên cũng gật đầu mua thêm một chai. Vừa ăn xong một bát ma lạt thang nghi ngút khói, lại được uống một chai sữa đậu phộng mát lành, ông ta thoải mái đến nỗi muốn híp cả mắt lại.
Vị cán bộ trung niên đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là người của huyện Thái Vân. Món ma lạt thang của các cô, những người ở chỗ chúng tôi vô cùng yêu thích, đến nỗi các cán bộ trong văn phòng, tuần nào cũng đòi tới đây để thưởng thức!”
Trước đây, khi còn ở văn phòng, ông ta đã thường xuyên nghe các đồng chí khác ríu rít bàn tán, khen ngợi món ăn này, khiến ông ta cũng không khỏi tò mò, muốn nếm thử.
Hôm nay, ông ta không thể kìm lòng được nữa, dậy sớm bắt chuyến xe đò tới đây. Quả nhiên, sau khi nếm thử, danh tiếng của quán không hề hư truyền. Ông ta nói ngay: “Tôi muốn mời cô về huyện Thái Vân của chúng tôi để mở thêm một chi nhánh!”
Lục Ngọc ngẩn người. Đây là lần đầu tiên có người mời cô ra khỏi địa bàn huyện để mở cửa hàng.
Quả nhiên Lục Ngọc không đoán sai, ông ta đúng thật là một vị lãnh đạo. Vốn dĩ, hai huyện này có sự phát triển kinh tế tương đương, đều còn nhiều khó khăn.
Giờ đây, nhờ có món ma lạt thang, người dân ở các huyện lân cận mỗi cuối tuần đều đổ xô về đây để thưởng thức món ăn, xem chiếu bóng, rồi tiện thể ghé qua cửa hàng bách hóa mua sắm. Mỗi chuyến đi như vậy tốn không ít tiền của, nhưng lại góp phần không nhỏ vào việc thúc đẩy các ngành kinh tế khác của huyện cùng phát triển.
Các vị lãnh đạo ở huyện Thái Vân nhìn thấy tình cảnh đó cũng không khỏi xuýt xoa, khao khát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ muốn bằng mọi cách đưa món ma lạt thang trứ danh này về địa phương mình.
Hai vị đang trò chuyện rôm rả thì bỗng một vị cán bộ huyện bước vào, ông hồ hởi cất tiếng: “Tôi vừa đi ngang qua, nghe đồng chí bí thư nói anh tới, tôi còn chưa tin, xem ra là thật. Anh đã đến đây thưởng thức món ma lạt thang đặc trưng của địa phương chúng tôi rồi đấy à? Mùi vị thế nào?”
Trong giọng nói của vị cán bộ huyện tràn đầy vẻ tự hào.
Vị cán bộ huyện Thải Vân gật gù: “Ngon lắm chứ! Nếu mà được mở ở huyện chúng tôi thì còn tuyệt hơn nữa.” Nói rồi, ông quay sang Lục Ngọc: “Lời tôi ngỏ ý ban nãy, cô Lục hãy suy nghĩ thêm chút nhé.”
Nghe vậy, vị cán bộ huyện nhà liền giật mình, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh giác: “Anh này chơi không được quân tử cho lắm, sao lại chạy tới địa bàn của tôi để câu kéo người chứ? Thôi thôi, mời anh vào văn phòng tôi ngồi, tôi có trà ngon đãi anh.”
Thực ra, ông chỉ muốn cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Lục Ngọc là một trụ cột quan trọng của huyện nhà, nếu thật sự để người ta lôi kéo đi mất, ông sẽ tiếc đến phát khóc cho xem.
Vị cán bộ huyện Thải Vân cười vang, dường như đã nhìn thấu ý đồ của đối phương, nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào. Ông đứng dậy thanh toán rồi cùng vị cán bộ kia rời đi.
Từ trước đến nay, các vị lãnh đạo huyện vẫn luôn để Lục Ngọc tự do phát triển công việc. Giờ đây, thấy có người ngoài muốn chèo kéo nhân tài, họ bỗng thấy nóng ruột nóng gan, định bụng sẽ dành cho cô vài ưu đãi đặc biệt. Dứt khoát không thể để cô ấy lọt vào tay người khác, về làm lợi cho địa phương khác được.
Quán ma lạt thang của Lục Ngọc làm ăn ngày càng phát đạt.
Từ sau khi quán đối diện gặp chuyện, việc kinh doanh của Lục Ngọc càng thêm bận rộn. Các vị lãnh đạo huyện còn đích thân tìm cô bàn bạc, hỏi cô có muốn mở rộng thêm vài cửa hàng con hay không, sẽ có chính sách ưu đãi về thuế má cho cô.
Trước đây, khi mọi người đều khen ma lạt thang ăn nên làm ra, các vị lãnh đạo huyện lại chẳng có động thái gì đáng kể.
Lục Ngọc vốn dĩ là người tài mà họ đã nhìn trúng từ lâu, năng lực làm việc thì luôn có thừa. Ngay từ cái thuở cô còn ở thôn Đại Vũ, tiếng tăm của cô đã sớm đến tai các vị lãnh đạo chủ chốt trong huyện rồi.
Người có tài năng thì ở đâu cũng có thể phát huy, làm món ăn mà cũng gây tiếng vang lừng lẫy đến vậy.
Thậm chí còn kinh động đến huyện lân cận, khiến họ phải đích thân đến đây để câu kéo người.
Điều này lập tức làm gia tăng cảm giác sốt ruột và căng thẳng cho các vị lãnh đạo huyện nhà.
Họ nhận ra, từ sau khi có món ma lạt thang của Lục Ngọc, người dân các huyện lân cận đều đổ xô về huyện mình để thưởng thức.
Có đôi lúc, các vị lãnh đạo huyện cũng sẽ gọi một bát để ăn. Nhưng do thân phận và cương vị không tiện ngồi ăn ở quán bình dân, thông thường đều là sai người mua nguyên liệu sống về, rồi nhờ nhà bếp cơ quan chế biến riêng.