Ma lạt thang ngon thì ngon thật đấy, nhưng có một điểm bất tiện, chính là mùi vị nồng nặc quá.
Chỉ cần ăn ma lạt thang xong, ra ngoài là toàn thân đầy mùi. Thế rồi trong văn phòng lại bắt đầu xôn xao bàn tán: Mấy ông lãnh đạo lại đi ăn ma lạt thang rồi!
Huyện thành bình thường như chỗ họ cũng chẳng có điểm đến du lịch nổi bật, vẫn cứ thế mà phát triển đều đều, chẳng có gì đột phá.
Giờ đây, nhờ có ma lạt thang, người từ bên ngoài thành phố đổ về đây, cũng muốn dạo quanh mua sắm chút đồ. Những người mở quán ăn ở đây cũng ngày càng nhiều.
Đây quả là một cú hích lớn, thúc đẩy nền kinh tế của huyện nhà phát triển mạnh mẽ.
Sau đó, những cán bộ được cử đi đàm phán với Lục Ngọc quay trở về.
Vị lãnh đạo chủ chốt lập tức triệu tập cuộc họp: “Thế nào rồi, Lục Ngọc nói sao?”
Một cán bộ huyện vui mừng báo cáo: “Lục Ngọc quả nhiên là người con của quê hương chúng ta, luôn một lòng hướng về huyện nhà. Cô ấy nói rồi, chỉ cần có đủ thời gian và nhân lực, cô ấy sẽ mở rộng thêm cửa hàng. Hiện tại đã lên kế hoạch mở thêm bốn chi nhánh nữa rồi!”
Vị lãnh đạo chủ chốt gật đầu: “Mặc kệ là ở đâu, bằng mọi giá phải giữ chân cô ấy lại!”
Nếu không phải huyện bạn ra tay chèo kéo, có lẽ họ còn chẳng biết Lục Ngọc lại được người ta "săn đón" đến vậy.
Một cán bộ khác tiếp lời: “Thưa ngài, ngài cứ yên tâm đi ạ. Bây giờ nếu Lục Ngọc có ý định rời đi, người dân cả huyện đều không đồng ý đâu. Cả huyện này, từ già tới trẻ, ai mà chẳng mê ma lạt thang của Lục Ngọc!”
Nói như vậy không hề khoa trương chút nào. Khẩu vị của người dân vào năm 1983 vốn khá đơn điệu, sự xuất hiện của ma lạt thang thực sự là một làn gió mới mẻ, làm thay đổi khẩu vị của bao người, tạo ra một cú hích lớn cho đời sống ẩm thực nơi đây.
Cứ trót mê cái khẩu vị này rồi, ăn những món khác đều thấy chẳng vừa miệng, bởi hương vị vừa tê vừa cay, vừa chua vừa ngọt đều có thể tùy ý gia giảm. Mùa hè oi ả, được uống một chai nước ngọt lại ăn một bát ma lạt thang nóng hổi, đúng là một thú vui tột bậc.
…
Huyện đã tạo cơ hội này, Lục Ngọc cũng rất cảm kích. Sau đó, cô cũng nói với các nhân viên trong quán: “Mọi người cứ nỗ lực hết mình, sau này ai nấy đều có cơ hội lên làm quản lý!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần có thể lên làm quản lý, lương khởi điểm đã là một trăm tệ tròn. Giờ đây, Lục Ngọc đã công khai niêm yết rõ ràng khoản tiền này cho mọi người cùng biết.
Các chế độ thăng cấp cũng được đi kèm, ngoài vị trí quản lý còn có phó quản lý, hai người có thể giám sát lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau. Khi mô hình kinh doanh này đã đi vào nề nếp, Lục Ngọc càng thêm phần nhẹ nhõm.
Nghe nói còn có cơ hội thăng cấp lên làm quản lý, ai nấy đều hăm hở ra sức thể hiện, mong muốn được thăng chức phát tài.
Lục Ngọc còn đặc biệt thuê một kế toán, mỗi ngày giúp cô tính toán sổ sách. Giờ đây, tiền thu vào của tiệm đã lên tới hàng nghìn tệ mỗi ngày.
Trước khi đến, vị kế toán còn khó hiểu không biết một tiệm ăn nhỏ như thế thì cần gì phải thuê kế toán, nhưng sau khi ngó đến sổ sách, anh ta liền giật mình kinh ngạc.
Một quán ăn nhỏ thế mà lại có thể bán được nhiều hàng đến vậy, thu về số tiền khổng lồ, đây là điều anh ta không ngờ tới. Hơn nữa, nghe nói tiệm mới bên chỗ cô Hai Phó cũng rất đông khách.
Hai tiệm cộng lại, tốc độ kiếm tiền nhanh như chớp. Sau hơn một tháng, trên sổ sách đã có hơn năm vạn tệ, cộng thêm một vạn tệ từ trước đó nữa. Phó Cầm Duy cũng đóng góp hai vạn tệ, tổng cộng là tám vạn tệ.
Phạm Khắc Hiếu
Chỉ có điều, khoản tiền này đã được rút ra để luân chuyển, nên việc thanh toán ngay cho các nhà cung cấp gia vị, cá viên, rau củ có chút chậm trễ. May mắn là Lục Ngọc đã tạo được tiếng tăm, nên mọi người đều thông cảm và chấp nhận đợi thêm vài ngày.
Hơn nữa, qua một quãng thời gian nữa, tiền lời từ xưởng cổ vịt lại được chia về, lại có thêm một khoản tiền lớn nhập vào nữa.
Với tám vạn tệ trong tay, Lục Ngọc đã đủ khả năng mua một chiếc ô tô riêng rồi.
Dù xưởng của Phó Cầm Duy có xe riêng, nhưng Lục Ngọc vẫn ngại ngùng không dám tùy tiện dùng. Gia đình họ đông người, có một chiếc xe riêng thì đi lại cũng tiện hơn nhiều.
Tối đó Lục Ngọc nói ý định này với Phó Cầm Duy. Anh nói: “Được thôi, vừa khéo anh quen một vị xưởng trưởng bên nhà máy ô tô, em thích xe nào thì cứ đến chọn đi!”
Lục Ngọc vui vẻ quyết định, sáng hôm sau cùng Phó Cầm Duy đi chọn xe. Cô chọn một chiếc ô tô màu đen bóng, trông thật bắt mắt.
Phó Cầm Duy dặn dò: “Em cũng phải tranh thủ học lái xe nữa chứ!” Sau đó liền giúp cô đăng ký một lớp học lái xe.
Khoảng thời gian sau đó, Lục Ngọc hoặc ở tiệm, hoặc đang miệt mài trên sân tập lái xe.