Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 432



 

Lục Ngọc vốn rất thông minh, chỉ mất đúng ba mươi ngày đã thi đỗ bằng lái xe. Tuy đường sá lúc bấy giờ chưa được rộng rãi, nhưng xe cộ cũng không quá đông đúc, nên khi Lục Ngọc tự mình lái chiếc ô tô về nhà, cô vẫn cầm lái rất vững vàng.

 

Phó Cầm Duy sợ cô căng thẳng, ngồi ở ghế bên cạnh người lái, khen ngợi Lục Ngọc: “Em gái, em lái rất tốt đấy.”

 

Nghe vậy, Lục Ngọc lại có chút đắc ý nói: “Em biết em lái giỏi mà, đâu cần anh cứ phải ở bên cạnh chỉ bảo đâu! Không có anh, em vẫn dám tự mình lái xe bình thường.”

 

Phó Cầm Duy mỉm cười: “Tài thật đấy!”

 

Lục Ngọc có hơi ngượng. Phó Cầm Duy ở bên ngoài vẫn là một chàng trai tài hoa, phong độ nhã nhặn.

 

Không chỉ gánh vác một công ty lớn đến thế, hiện giờ trong tay anh ấy đã có tới ba công ty, ngay cả mảng kinh doanh vận tải hàng hóa cũng đã được anh ấy thâu tóm.

Phạm Khắc Hiếu

 

Trải qua thời gian thử thách này, Phó Cầm Duy càng thêm phần phong độ, rạng rỡ. Cộng thêm chiếc kính gọng vàng và bộ tây trang phẳng phiu không một nếp nhăn, mỗi khi anh ấy đưa ánh mắt si tình nhìn Lục Ngọc, cô lại không khỏi đỏ bừng mặt.

 

Phó Cầm Duy quả thực đang cố tình trêu chọc cái vẻ e thẹn, bối rối của Lục Ngọc.

 

Lục Ngọc bị anh mê mẩn đến ngẩn ngơ, vội vàng cố ho khan một tiếng, như muốn kéo lại chút lý trí đang bay bổng của mình: “Anh à, chúng ta đi đón con trai thôi.”

 

“Ừm.” Phó Cầm Duy đáp.

 

Quán ma lạt thang giờ đây đã trở thành một địa điểm ăn uống nức tiếng trong huyện. Lục Ngọc bận tối mắt tối mũi, nhà phải đặc biệt thuê thêm một người giúp việc.

 

Dì ấy cũng là người được bà con giới thiệu, khoảng năm mươi tuổi, tính tình ưa sạch sẽ, lại rất quý trẻ nhỏ. Quan trọng hơn cả là dì ấy nấu ăn rất ngon, Lục Ngọc đã tự mình kiểm chứng điều này rồi. Đến cả Lục Ngọc còn thấy ngon miệng, thì những người khác càng chẳng có gì phải bận tâm.

 

Từ xa, người giúp việc đã trông thấy hai vợ chồng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy bước tới, liền hỏi: “Ủa, sao anh chị lại ghé qua đây?”

 

Lục Ngọc đáp: “Bọn cháu tiện đường nên ghé qua luôn.”

 

Trường mẫu giáo tan học sớm hơn trường tiểu học một chút, chẳng mấy chốc tiếng chuông đã vang lên. Các cháu nhỏ trong trường đều đã xếp hàng ngay ngắn, trông thật dễ thương.

 

Chẳng mấy chốc, Lục Ngọc trông thấy thằng bé Tiểu Tích Niên, cu cậu cũng nhận ra mẹ, liền vui mừng nhảy cẫng lên.

 

Cả Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều mỉm cười, bởi đứa trẻ hăng hái nhất ở đây chính là con trai của họ.

 

Hai vợ chồng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều rất tươi tắn, đứng cạnh nhau trông thật đẹp đôi, khiến những phụ huynh khác đến đón con cũng không khỏi ngoái nhìn, tò mò không biết đây là cha mẹ của ai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ cô giáo thông báo tan học, Tích Niên liền phóng ra ngoài như mũi tên rời cung, chẳng màng đến bất cứ điều gì.

 

Lục Ngọc vừa dang tay, thằng bé đã lập tức chui tọt vào lòng mẹ, miệng không ngừng gọi “mẹ ơi, mẹ ơi!” Thằng bé muốn tất cả mọi người ở đây đều biết, Lục Ngọc chính là mẹ của mình.

 

Lục Ngọc bế con vào lòng, Tiểu Tích Niên nép vào hỏi: “Sao bữa nay mẹ lại đến đón con vậy ạ?”

 

Phó Cầm Duy sợ vợ mệt, dù sao con trai giờ cũng đã lớn hơn, bèn đỡ lấy thằng bé rồi nói: “Hôm nay mẹ con thi bằng lái xe, sẽ chở con đi bằng ô tô đấy!”

 

Tích Niên mừng rỡ khôn xiết, sau đó liền gọi người giúp việc. Bốn người họ cùng nhau về nhà.

 

Trên đường về, Tiểu Tích Niên không ngừng nịnh nọt mẹ: “Mẹ giỏi quá à!” “Mẹ còn biết cả lái xe nữa chứ!” “Sao mẹ lại tài tình đến thế cơ chứ?”

 

Nghe con trai khen, Lục Ngọc cũng phổng mũi bay bổng cả người.

 

Phó Cầm Duy đứng bên cạnh trêu: “Thôi con đừng khen mẹ con nữa, mẹ con đã vui đến quên cả trời đất rồi kìa!”

 

Bị Lục Ngọc lườm một cái sắc lẹm, Phó Cầm Duy liền im bặt.

 

Về đến nhà, dì giúp việc liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

 

Lục Ngọc dặn dò dì giúp việc: “Lát nữa Lục Bảo tan học, dì nhớ đón cả cháu của chị hai về luôn nhé!”

 

Trong căn biệt thự này, chị cả và chị hai đều đã dọn ra ở riêng. Nhưng hai người họ đều bận rộn công việc, không tiện quán xuyến chuyện ăn uống của con cái. Vừa hay chỗ Lục Ngọc lại có người giúp việc, thế là mỗi ngày dì ấy sẽ đón các cháu đến đây ăn cơm.

 

Các cháu sẽ cùng nhau làm bài tập, rồi sau đó mẹ của chúng sẽ đến đón về.

 

Dì giúp việc đáp: “Dì biết rồi ạ, hôm nay dì mới mua dâu tây tươi rói, chắc chắn Lục Bảo sẽ thích mê cho coi!”

 

Món sữa bò ngâm dâu tây là một trong những món "thức thời" do Lục Ngọc bày ra, rất được lũ trẻ yêu thích. Đặc biệt là thằng bé Lục Bảo, thà nhịn ăn cơm còn hơn bỏ qua món này.

 

Lũ trẻ còn phải một tiếng nữa mới về đến nơi. Lục Ngọc và Phó Cầm Duy trở về phòng riêng.

 

Chẳng bao lâu sau, họ nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc. Lục Ngọc lên tiếng: “Vào đi!”

 

Thấy con trai Tiểu Tích Niên ngượng nghịu đưa cho cô một tờ giấy, sau đó thằng bé liền chạy biến đi nhanh như cắt. Cu cậu có vẻ rất ngượng.