Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 438: Nói Chuyện Lên Tỉnh



 

Anh giả vờ như con nít, Lục Ngọc cũng coi anh như con nít mà dỗ dành.

 

Ai biết Phó Cầm Duy lại chẳng chịu buông tha, anh vươn tay ra, ôm Lục Ngọc vào trong lòng, hôn hai cái, nói: "Vậy em về sớm chút nhé!" Uống say mới sẽ hiện rõ bản năng chiếm hữu mãnh liệt lạ thường của anh.

 

Phó Cầm Duy tháo kính xuống, đặt ngay cạnh giường. Trong đôi mắt sắc lẹm tràn ngập khát vọng đối với Lục Ngọc, hầu kết anh chuyển động lên xuống. Thấy Lục Ngọc im lặng, anh lại ghé tới hôn cô một cái, tựa hồ chưa thỏa mãn.

 

Trước đây Phó Cầm Duy cũng từng đi công tác, chỉ cần anh có thời gian rảnh, nhất định sẽ về nhà ngay khi có thể.

 

Phạm Khắc Hiếu

Cho dù là ngồi xe mấy ngày, anh cũng sẽ không nghỉ lại một đêm nào dọc đường.

 

Sau khi hai người kết hôn, rất ít khi ngủ riêng. Lục Ngọc nói: "Ngủ đi!" Sau đó hôn anh một cái.

 

Ngay lập tức, mắt của Phó Cầm Duy bùng lên ánh sáng rạng rỡ, tựa như có được một phần thưởng từ trên trời ban tặng: "Anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy em sao?"

 

Lục Ngọc ừm một tiếng.

 

Lúc này Phó Cầm Duy mới nhắm mắt lại, Lục Ngọc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

 

Phó Cầm Duy say rượu quả thật cũng rất khó dỗ dành.

 

Lục Ngọc rón rén đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Trên người cô cũng bám chút hơi rượu thoang thoảng, không khó chịu lắm.

 

Lục Ngọc đợi hơi rượu biến mất hết rồi mới quay về nhà họ Lục. Lúc đi ngang qua căn phòng kế bên, cô nghe thấy tiếng anh rể hai ngáy như sấm.

 

Lúc Lục Ngọc về, mẹ Lục với Phó Chi đang thì thầm nói chuyện.

 

Hôm nay mẹ Lục quần quật cả ngày, cũng có hơi buồn ngủ rồi.

 

Khi thấy Lục Ngọc quay lại, bà liền hỏi cô: "Khóa cửa chưa con?"

 

Lục Ngọc nói đã khóa kỹ rồi, mùa đông nông thôn phải khóa nhiều ổ khóa, nếu không sẽ không yên tâm.

 

Mẹ Lục lại làu bàu ở bên cạnh: "Thật sự có hơi buồn ngủ rồi!"

 

Phó Chi nói: "Vậy em cứ ngủ đi, chị với Lục Ngọc nói chuyện chút, không ảnh hưởng giấc ngủ của em chứ!"

 

Mẹ Lục đáp: “Không có đâu, hai đứa cứ tự nhiên mà nói chuyện.”

 

Sau đó Lục Ngọc chui vào chăn, tay cô lạnh cóng, Phó Chi vội vàng ủ ấm tay chân cho cô.

 

Bà ấy hỏi: “Thế nào rồi, Cầm Duy ngủ say chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc vâng một tiếng.

 

Phó Chi bảo: “Trước kia mẹ vẫn cứ nghĩ tình yêu là thứ gì đó xa vời, thế mà nhìn con với thằng Cầm Duy hạnh phúc như vậy, mẹ mới chịu đổi cái nhìn của mình!”

 

Lục Ngọc bị nhắc đến chuyện riêng tư, đôi má khẽ ửng hồng, ngượng nghịu nói: “Cũng tạm được ạ.”

 

Rồi cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, hỏi thăm về chuyện mở siêu thị, đó là điều cô bận tâm nhất lúc này.

 

Phó Chi kể: “Cái ý tưởng về siêu thị này là do một người bạn ở nước ngoài viết thư kể cho mẹ nghe. Mẹ thấy trong nước mình vẫn chưa có kiểu kinh doanh này, nghĩ là có lẽ sẽ hái ra tiền đấy!”

 

Lục Ngọc gật gù, thầm nghĩ, đâu chỉ là hái ra tiền, cái mô hình siêu thị này có thể thâu tóm cả bán buôn lẫn bán lẻ, chắc chắn sẽ trở thành ông trùm trong ngành tiêu thụ mất thôi.

 

Lục Ngọc hỏi: “Chỗ mẹ có đủ vốn không? Nếu còn thiếu, con có thể góp một ít.” Hồi trước mẹ đã cho Lục Ngọc một vạn, giờ cô vẫn muốn tìm cách đền đáp.

 

Càng huống chi mẹ nuôi còn nhiều lần giúp đỡ chồng cô.

 

Phó Chi cười xòa: “Tiền của con cứ giữ mà tự dùng đi, chỗ mẹ đây thì có đủ rồi.”

 

Lục Ngọc vâng dạ: “Vậy nếu khi nào mẹ cần kíp, nhất định phải nói với con một tiếng đấy nhé!”

 

Cuộc đời Phó Chi nhiều lận đận, người đời đủ loại bà đã gặp qua hết cả rồi. Vừa nghe Lục Ngọc nói xong, bà liền biết con bé thật lòng thật dạ, trong lòng chợt ấm lên, khẽ đáp: “Mẹ biết rồi.”

 

Phó Chi tiếp lời: “Mẹ thấy mấy anh của thằng Cầm Duy hôm nay, ai cũng có ít nhất hai đứa rồi, như thằng cả đã ba đứa rồi đấy. Thế con không định cùng Cầm Duy sinh thêm một đứa nữa à?”

 

Lục Ngọc đỏ bừng mặt: “Sao mẹ lại nhắc đến chuyện này chứ?”

 

Nhưng Phó Chi cứ thích trêu ghẹo cô con gái nuôi, bà cứ thế mà truy hỏi mãi không thôi.

 

Lục Ngọc đành nói đại: “Chuyện này thì tùy duyên trời sắp đặt thôi ạ!”

 

Với lại, nhà họ có một đứa con là cũng đã tốt lắm rồi.

 

Thấy đôi gò má cô con gái nuôi vẫn còn ửng hồng, Phó Chi lại hỏi: “Thế hai vợ chồng con định cứ ở mãi cái huyện này sao?”

 

Câu hỏi này quả là có dụng ý, Lục Ngọc vội ngơ ngác nhìn bà.

 

Phó Chi liền giải thích: “Hiện giờ trong tỉnh đang xây dựng nhà ở thương mại, lại còn bắt đầu quy hoạch, xây thêm tuyến đường sắt mới, mỗi ngày đều có những đổi thay chóng mặt. Giá nhà lầu ở đó bây giờ tuy khá đắt đỏ, nhưng bù lại, mua nhà là được tặng luôn hộ khẩu đấy!”

 

Lục Ngọc nghe xong, tim đập thình thịch.