Hộ khẩu vẫn luôn là một nỗi niềm trăn trở của bà con nông thôn, kìm hãm con đường phát triển của không ít người.
Muốn ra ngoài mà không có hộ khẩu, căn bản chẳng ai chấp nhận cho.
Huống chi, việc chuyển đổi hộ khẩu vẫn luôn rất nghiêm ngặt, bình thường đều phải do người có chức trách đề cử và xin xét duyệt đặc biệt thì mới có thể được chấp thuận.
Thôn muốn vào huyện đã không dễ dàng gì, còn huyện muốn vào tỉnh, đó chính là vượt qua mấy tầng giai cấp, khó khăn chồng chất khó khăn.
Giờ đây, họ đã bắt đầu chính sách mua nhà tặng hộ khẩu ư?
Phó Chi sợ cô không nắm rõ tầm quan trọng của chuyện này, bèn nói rõ từng li từng tí: “Hai vợ chồng con đều là người tài giỏi, muốn sống thế nào cũng được. Nhưng hai đứa cũng phải nghĩ một chút cho thằng bé chứ!”
Ngừng một lát, bà ấy lại nói tiếp: “Môi trường giáo dục ở tỉnh vượt xa hẳn ở huyện mình. Thằng bé nhà con bây giờ còn nhỏ, đã thông minh như vậy rồi, hai vợ chồng phải cố gắng bồi dưỡng cháu hơn nữa chứ.”
“Đừng có nghe mấy kẻ hời hợt nói cái giọng học hành vô dụng. Học chắc chắn là có ích, hơn nữa thi đại học cũng đã khôi phục được bao nhiêu năm rồi kia mà!”
Việc mua nhà tặng kèm hộ khẩu này, nói trắng ra, cũng là một ngưỡng cửa lớn, người dân bình thường đâu dễ gì mà móc được chừng ấy tiền ra.
Nhưng bây giờ, Phó Cầm Duy đang phát đạt với xưởng sản xuất, còn tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc cũng làm ăn phát đạt. Số tiền này dùng để mua nhà thì tuyệt đối không thành vấn đề gì cả.
Lục Ngọc hỏi: “Chuyện này có đáng tin không ạ?”
Phó Chi trấn an: “Yên tâm, tin tức chuẩn xác trăm phần trăm.”
Lục Ngọc đáp: "Thôi được, con sẽ về bàn bạc kỹ với Cầm Duy một chút. Chuyện tiền bạc thì không đáng lo, chủ yếu là anh ấy đang phát triển khá tốt ở huyện nhà. Nếu giờ mà đi, há chẳng phải lại phải bắt đầu lại từ đầu sao!"
Phó Chi bèn nói: "Người bình thường thì lanh lẹ đáo để, sao đến chuyện này con lại hóa ngây ngốc vậy chứ! Tiệm của con cũng có thể mở rộng ra ngoài, xưởng của Phó Cầm Duy cũng có thể dời đi, đó là một cơ hội lớn hơn biết bao, bao nhiêu người muốn mà chẳng được, sao con còn chần chừ mãi!"
Lục Ngọc ngẫm nghĩ, quả thực thấy lời mẹ nuôi nói rất có lý.
Ở huyện quen được cảnh an nhàn rồi, cô liền chẳng muốn đi đâu nữa. Về mặt này, cô quả thật không thể sánh bằng Phó Chi.
Bà ấy dám nghĩ dám làm, luôn hướng tới những chân trời rộng mở hơn.
Lục Ngọc cũng như được tiếp thêm động lực, sau đó lại trò chuyện thêm với bà ấy nhiều chuyện khác. Cả hai người đều gặt hái được những điều bổ ích sau cuộc nói chuyện này.
Lục Ngọc nhận ra rằng tầm nhìn của mình không thể chỉ bó hẹp ở nơi này. Cô vốn định sau năm 1987, khi đất nước cải cách mở cửa, mới "nam tiến" làm ăn, nhưng Phó Chi lại khuyên cô nên bắt tay hành động ngay từ năm 1984!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như vậy cũng hay, đợi đến năm 1987, cô sẽ có được sự tích lũy vững chắc hơn.
Không thể nào tự mãn với những thành quả nhỏ bé mình đang có được.
Những vướng mắc mà Phó Chi trăn trở bấy lâu cũng được Lục Ngọc gỡ rối.
Phó Chi chỉ có ý niệm mơ hồ về mô hình siêu thị, bởi vì bạn bè ở nước ngoài gửi thư về, có nhiều điều khá nhạy cảm nên không thể viết quá rõ ràng. Bà ấy chỉ có thể phác thảo một vài miêu tả và dựa vào trí tưởng tượng của mình để hình dung ra một siêu thị hoàn chỉnh.
Trò chuyện cùng Lục Ngọc, bà ấy mới vỡ lẽ ra rằng, cái siêu thị trong suy nghĩ của mình vốn chẳng là gì so với những siêu thị sau này.
Lục Ngọc, người đã từng chứng kiến rất nhiều siêu thị ở tương lai, liền bổ sung thêm một số chi tiết cụ thể, giúp giải đáp những vấn đề vướng mắc trong hình dung của Phó Chi.
Cả hai bên đều cảm thấy mình có được nhiều điều quý giá, trò chuyện mãi tới ba giờ sáng mà vẫn còn chưa muốn dứt lời. Chỉ vì cơ thể đã quá đỗi mệt mỏi, hai người mới dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Lục Ngọc cứ có cảm giác mình đã quên mất một chuyện gì đó, nhưng vì buồn ngủ quá, cô cũng chẳng thể nào nhớ ra.
Đợi đến hôm sau, lúc mở mắt ra, cô bất ngờ phát hiện mình lại đang nằm gọn trong lòng Phó Cầm Duy. Cô giật mình kinh ngạc, cứ ngỡ mình bỗng dưng biết được phép thuật hay sao.
Phó Cầm Duy nằm bên cạnh, cằn nhằn: "Anh cứ nghĩ mở mắt ra là thấy em đâu rồi, vậy mà em lại không về!" Giọng điệu của anh có chút hờn dỗi.
Lục Ngọc chớp mắt, ngây ngô hỏi: "Vậy thì sao em về được chứ?" Vừa dứt lời, cô đã thấy mình vừa thốt ra câu nói ngu ngốc nhất trần đời.
Quả nhiên, mặt Phó Cầm Duy tối sầm lại.
Anh rành rọt đáp: "Anh bế em về chứ sao!"
Lục Ngọc vội vã ôm mặt trốn trong chăn. Dù họ đã là vợ chồng, nhưng đâu thể làm những chuyện mất mặt như vậy! Nếu để người trong thôn nhìn thấy, thế nào cũng lại đồn cô chẳng rời xa chồng nửa bước.
Phó Cầm Duy trấn an: "Anh bế em về lúc sáu giờ sáng, chẳng ai nhìn thấy đâu mà lo!"
Trời mùa đông, muốn dậy sớm quả thực không dễ chút nào.
Vả lại, lúc Phó Cầm Duy bế cô về, những người khác còn đang ngủ say, chỉ có bố vợ anh là dậy mở cửa.
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy vẫn còn ấm ức mãi chuyện Lục Ngọc không về phòng mình.