Lục Ngọc mua nhà ở tỉnh cho người nhà, người trong thôn vừa nghe nói nợ tận hai mươi năm, ai nấy đều xôn xao bàn tán: “Vay nợ tận hai mươi năm trời, làm sao mà ăn ngon ngủ yên được chứ!”
“Có gì mà không yên giấc chứ, ngân hàng cho vợ chồng cô ấy vay tiền đó mà, người ta vẫn ăn ngon ngủ yên đấy thôi!”
“Đúng là gan trời, đến khi trả dứt nợ thì còn biết bao nhiêu tuổi nữa đây!”
“Nhà cửa thì có bao giờ hỏng hóc đâu, mình không ở được thì còn có con trai, con trai lớn lên lại sinh cháu đẻ chắt, ôi chao, bao giờ tôi mới có một căn nhà trên tỉnh đây!”
“Bà cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Trong thôn cũng có những người nhạy bén không ít, ai nấy đều biết Lục Ngọc không phải người tầm thường.
Lúc trước Lục Ngọc đã dặn họ đừng manh động vay tiền mà họ không nghe, thế là y như rằng xảy ra chuyện thật!
Xem những năm qua, Lục Ngọc chưa từng làm chuyện gì không đáng tin cậy cả.
Lần này Lục Ngọc mua nhà cho chị gái, anh chị dâu, người trong thôn cũng không ngồi yên nữa!
Họ không biết nên đưa ra quyết định gì, nhưng có thể đi theo phía sau người khác, Lục Ngọc chắc chắn sẽ không hãm hại người nhà.
Cộng thêm trong thôn làm chân vịt cay, rau củ trái vụ cũng có chút tiền bỏ túi, một nhà gom góp lại vẫn có thể mua được một căn.
Họ vội vàng đi tìm Tiêu Thái Liên và mẹ Lục thương lượng, hỏi có thể nhờ họ tiện thể hỗ trợ mua giúp không.
Tiêu Thái Liên không muốn nhận lấy việc này vào mình, sau này có lời thì không sao, lỡ mà lỗ vốn thì chắc chắn sẽ bị quay ra oán trách.
Ai ngờ, người trong thôn lại thành khẩn vô cùng, thấy Tiêu Thái Liên không muốn, vội vàng bày tỏ thái độ: “Thím à, chỉ cần thím giúp chúng tôi mua là được rồi, cho dù không kiếm được lời lãi gì thì có một căn nhà trên tỉnh, nói ra cũng nở mày nở mặt biết bao, hơn nữa nhà cửa là của để dành vĩnh viễn mà!”
Tiêu Thái Liên thấy mọi người thành khẩn như vậy, bèn nói với Lục Ngọc một tiếng. Lục Ngọc trả lời: “Mua nhà không phải chuyện nhỏ, mọi người nên tự mình lên đó mà xem xét cho kỹ càng!” Sau đó cô còn cho một địa chỉ ở tỉnh, dặn họ tự mình đến xem.
Phạm Khắc Hiếu
Mua hay không, họ tự quyết định.
Lục Ngọc đã cho địa chỉ, mấy hộ có ý định mua nhà trong thôn bèn mua vé tàu hỏa lên tỉnh xem tận mắt, tổng cộng có năm hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người trong thôn đều đợi họ trở về.
Chờ đợi ròng rã một ngày rưỡi, mấy người phụ nữ ấy mới về đến nhà, người trong thôn vội vàng xúm lại hỏi han: “Thế nào rồi? Có tốt không?”
Các thím ấy nghe hỏi, mắt đều sáng rực: “Hay quá, nhà hướng nam đón gió, hướng bắc thoáng mát, lại còn có nhà vệ sinh riêng trong nhà, ngay dưới lầu là bến xe, đi vài bước chân là ra chợ! Đợi chúng tôi mua nhà xong xuôi, dọn dẹp tươm tất, qua vụ thu hoạch là tôi phải lên ở vài hôm.”
Người trong thôn nghe vậy càng thêm xốn xang: “Bao nhiêu tiền một căn hả?”
“Tôi với Tiểu Hạ giành được hai căn tám mươi mét vuông cuối cùng ở lầu hai, còn họ thì mua căn sáu mươi mét vuông. Tiền đặt cọc ban đầu đều là năm trăm đồng, tôi mỗi tháng trả góp ba mươi hai đồng, còn họ mỗi tháng hai mươi lăm đồng thôi!”
Khi họ đã mua xong, những người khác trong thôn cũng dần xiêu lòng, tối đó, hơn nửa thôn đều trằn trọc không ngủ, cứ suy đi tính lại chuyện lên tỉnh mua nhà!
Chuyện Lục Ngọc lên tỉnh mua nhà thực sự đã trở thành đề tài nóng hổi trong thôn.
Thôn bàn bạc tới bàn bạc lui, cuối cùng ngoài năm người mua nhà đầu tiên, sau đó chỉ có thêm ba người dám mua theo!
Ai cũng biết nhà trên tỉnh tốt thật, nhưng suy nghĩ phổ biến của mọi người là mua nhà xong nhất định phải tới ở, mà họ có lên tỉnh đâu, vậy mua làm gì?
Hơn nữa giá cả lại rất đắt, tiền đặt cọc đã phải bỏ ra mấy trăm đồng không nói, mỗi tháng còn phải trả tiền góp nữa, chính điểm này đã khiến rất nhiều người chùn bước.
Thực ra mọi người gom góp lại thì vẫn có tiền đó, chỉ là tiếc của, muốn giữ tiền trong tay.
Chuyện này truyền đi, Lục Ngọc cũng nghe nói, nhưng cô không mấy bận tâm, chỉ nói: “Mua nhà là chuyện đại sự, mọi người suy tính cẩn thận cũng là điều bình thường thôi!”
Đại khái là có bóng ma tâm lý từ lần cho vay trước, bây giờ ai cũng ngại không dám đầu tư.
Đặc biệt là bà cụ Hàn, sau khi bác gái Lục phát điên, toàn bộ số tiền của bà cụ Hàn hoàn toàn mất trắng, cứ hễ nghĩ tới chuyện này là bà lại khóc òa lên, hai nghìn đồng chứ ít ỏi gì!
Con cháu trong nhà đều oán trách bà ấy, cuối cùng đành phải chia gia tài, hoàn toàn truất quyền làm chủ gia đình của bà cụ.
Bây giờ bà cụ Hàn chẳng dám ra khỏi cửa, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình.
Lục Ngọc nhận được điện thoại của Phó Chi, Phó Chi bảo siêu thị của bà đã khai trương rồi, mời cô và mọi người tới chơi.