Lục Ngọc hơi do dự qua điện thoại, sau đó bị Phó Chi thuyết phục: “Đã đến lúc chơi thì phải chơi, tiền thì làm sao mà kiếm hết được chứ, con cũng gọi Cầm Duy tới cùng đi, đừng có tuổi trẻ mà đã quá chú tâm vào công việc.”
Lục Ngọc đáp: “Dạ được, vậy con sẽ dẫn chị cả và chị hai Phó đi cùng!” Hai người này đều là những người cốt cán trong tiệm mì cay của cô.
Phó Chi đồng ý ngay: “Mấy đứa tới đông đủ thì mẹ mới vui chứ!” Từ mùng một tới rằm tháng Giêng, bà ấy đều ở dưới thôn ăn Tết, không khí rộn ràng, tưng bừng rất có hương vị Tết!
Phó Chi nói còn muốn gọi mẹ Lục và Tiêu Thái Liên tới, lên tỉnh tụ tập cho vui, nhưng bị Lục Ngọc từ chối, cô bảo trong thôn đang bận rộn cày cấy, chắc chắn họ sẽ không lên được!
Phó Chi tiếc nuối nói: “Vậy đành phải đợi sau này thôi! Lần sau mẹ sẽ cử người lái xe tới đón họ, lúc đó tha hồ mà chơi cho đã nhé.” Phó Chi vẫn còn lưu luyến những ngày Tết sum vầy.
Lục Ngọc đồng ý thì bà ấy mới chịu thôi, dặn đi dặn lại nhiều lần là nhất định phải tới.
Lục Ngọc cũng rất muốn được đi dạo siêu thị, bình thường đến các cửa hàng mậu dịch, nhân viên bán hàng trong đó đều mặt mày khó đăm đăm, cung cách phục vụ thì chẳng tử tế.
Cô cũng từng đến cửa hàng ở những nơi khác, nhân viên phục vụ đều tỏ vẻ ưu việt lắm. Cảm giác mua sắm chẳng dễ chịu chút nào, siêu thị nhà mẹ nuôi vừa mới mở cửa, nhất định sẽ tạo ra một luồng gió mới.
Nếu có thể cải thiện được thái độ phục vụ trong cửa hàng, vậy thì còn gì bằng!
Lục Ngọc sửa soạn một chút, mặc một chiếc váy đầm màu xanh lục, đội thêm chiếc mũ vành, trông thật tân thời và sành điệu. Lục Ngọc vốn đã có nhan sắc rồi, càng đừng nói là chăm chút ăn diện kỹ càng.
Cô đến xưởng của Phó Cầm Duy, vừa tới cổng xưởng, Phó Cầm Duy còn đang miệt mài làm việc trong văn phòng thì đã nghe cấp dưới báo Lục Ngọc tới.
Phó Cầm Duy lập tức gác lại mớ công việc ngổn ngang, khi nhìn thấy Lục Ngọc, ánh mắt anh lóe lên vẻ ngỡ ngàng.
Vốn dĩ Phó Cầm Duy là người vô cùng nghiêm cẩn, thế mà lúc này cũng không thể giấu nổi niềm vui sướng trong lòng.
Lục Ngọc thấy có mấy người đang lén lút ghé đầu nhìn trộm, cô bèn hỏi anh: “Anh thấy có đẹp không?”
Phó Cầm Duy trịnh trọng gật đầu: “Đẹp lắm, nhưng sao em lại ăn mặc lộng lẫy như vậy?”
Lục Ngọc cười đáp: “Chúng ta cùng đi đón con trai tan học!” Lần trước cô mặc váy đi đón thằng bé, Tiểu Tích Niên đã vui ra mặt, cô nghĩ con trai đôi khi cũng có chút tự hào trẻ con, làm cha mẹ thì cũng nên chiều lòng thằng bé một chút.
Phó Cầm Duy nghe vậy liền nói: “Được thôi, em đợi anh một lát, anh xử lý nốt mấy văn kiện này đã!”
Lục Ngọc lại nói: “À này, em còn định dẫn thằng bé lên tỉnh chơi một chuyến, tối nay không về đâu, anh có muốn đi cùng không?”
Phó Cầm Duy nghe xong liền cau mày: “Hay là em không muốn anh đi cùng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc vội vã lắc đầu: “Không… không có ạ.”
Phó Cầm Duy nheo mắt lại, gằn từng chữ: “Đương nhiên là anh phải đi cùng rồi!”
Nói rồi, anh tức tốc quay lại văn phòng. Lục Ngọc đứng dưới bóng cây mát mẻ đợi anh.
Từ xa, có thể thấp thoáng thấy vài người đang lén lút nhìn cô. Lục Ngọc thậm chí còn vẫy tay chào họ.
Đối phương liền giật mình rụt đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, họ lại rôm rả khoe khoang với đồng nghiệp: “Tôi vừa thấy vợ xưởng trưởng rồi đấy!”
“Đẹp lắm, cứ như minh tinh điện ảnh ấy.”
“Chứ sao nữa, xưởng trưởng của chúng ta bình thường là người có định lực mạnh mẽ, hóa ra đã sớm cưới được cô gái xinh đẹp nhất về nhà rồi!”
“Nghe nói hồi hai người họ kết hôn, xưởng trưởng còn chưa phải là xưởng trưởng đâu. Ây dô, đúng là ngưỡng mộ!”
Mọi người xì xào bàn tán.
Chẳng mấy chốc thấy Lưu Bàng về xưởng, mọi người lại vội vàng làm việc, sợ bị xưởng trưởng phụ trách kiểm tra công việc!
Lần này Lưu Bàng trở về là để thay phiên Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy dặn dò: “Vất vả cho cậu rồi, tôi ra ngoài hai ngày.”
Lưu Bàng đáp: “Vâng, anh cứ yên tâm giao cho tôi.”
Phó Cầm Duy cười nói: “Khi nào về thì bảo Tiểu Ngọc gói bánh bao thịt cho cậu nhé!” Thật lòng, chẳng có thứ gì làm Lưu Bàng hăng hái bằng món bánh đó.
Lưu Bàng nghe xong suýt chảy nước miếng: “Vậy thì phải gói thật nhiều vào nhé, ăn không hết tôi sẽ bỏ tủ lạnh!” Mấy năm nay, món ăn hợp khẩu vị anh nhất đều là do Lục Ngọc làm.
Bây giờ Lục Ngọc cũng ít khi vào bếp, khỏi phải nói anh hoài niệm biết bao. Vì mấy cái bánh bao thịt này, anh nhất định phải đến.
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy bàn giao công việc xong thì đi ra, lái chiếc xe hơi từ chỗ để xe đến, gọi Lục Ngọc lên.
Hai người đến trường mẫu giáo đón Tiểu Tích Niên tan học.