Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 448



 

Ý Định Của Phó Cầm Duy

 

Phạm Khắc Hiếu

Trong nhà có điện, lại có nước máy, còn có nhà vệ sinh riêng trong nhà, thật sự chỉ muốn dọn đến ở ngay lập tức, tốt hơn căn nhà họ đang sống rất nhiều.

 

Họ càng thêm cảm kích Lục Ngọc, thật tốt, có chuyện hời như vậy cũng không quên phần họ.

 

Lục Ngọc nói: “Qua mấy hôm nữa, em tìm một đội thợ xây sửa sang lại những căn nhà này, sau đó cho thuê. Em đã hỏi thăm rồi, mỗi tháng thu về được mười lăm tệ tiền nhà.” Người chị nhà Lục nghe vậy mừng rỡ ra mặt: “Vậy là tiền góp hàng tháng từ ba mươi hai tệ giờ chỉ còn mười bảy tệ thôi!” Thế là gánh nặng tài chính cũng vơi đi phần nào. Ngắm nhìn những căn nhà này, chỗ nào cũng thấy ưng ý.

 

Thời gian bốn năm thoáng chốc đã qua, năm 1988 đã đến lúc gõ cửa.

 

Quốc gia đã mở cửa các đặc khu kinh tế, nhất thời người người nhà nhà đổ xô về phía Nam lập nghiệp.

 

Phó Tích Niên nay đã lên tám, thoắt cái đã sắp sửa vào tiểu học, tướng mạo của thằng bé thừa hưởng mọi nét đẹp từ song thân.

 

Đã trở thành chàng trai nhỏ môi đỏ răng trắng tuấn tú, với kiểu tóc cắt gọn gàng như học sinh, càng khiến thằng bé trông ngoan hiền hơn.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy dường như vẫn giữ nguyên vẻ thanh xuân, có đôi lúc, khi họ đi cùng con trai Phó Tích Niên, người ta thường nhầm tưởng họ là anh chị của thằng bé.

 

Thế nhưng thời gian càng làm khí chất của Phó Cầm Duy thêm phần trầm ổn, đĩnh đạc.

 

Cho dù anh không mặc tây trang, trông vẫn toát lên vẻ cao sang, quyền quý. Hồi trước, để tăng thêm vẻ đứng đắn, anh từng đeo kính.

 

Xem ra đôi kính ấy cũng chẳng dễ chịu gì, sau thời gian dài đã khiến anh mắc chứng cận thị nhẹ, giờ chẳng thể rời xa được nữa. Khoảnh khắc anh đeo cặp kính gọng vàng, Lục Ngọc vẫn cảm thấy tim mình xao xuyến.

 

Cặp kính ấy thực sự rất hợp với gương mặt anh, càng tôn lên vẻ lạnh lùng vốn có.

 

Khi thân mật bên nhau, Lục Ngọc luôn sẽ hôn lên những vết hằn nhỏ do gọng kính để lại trên sống mũi anh.

 

Lục Ngọc ân cần hỏi con trai: “Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi chứ, liệu con có thực sự không sợ khi đến trường?”

 

Phó Tích Niên nói: “Con không sợ!” Ở nhà đã có bảo mẫu, lại là út ít trong nhà, mọi trưởng bối đều cưng chiều thằng bé hết mực.

 

Thằng bé rất tha thiết mong được ra ngoài tự lập, cho nên đến kỳ đăng ký, thằng bé nhất mực đòi Lục Ngọc ghi danh vào trường tiểu học nội trú.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trường tiểu học nội trú trong tỉnh cực kỳ hiếm hoi, cuối cùng cô cũng tìm được một trường, nổi tiếng là quản lý vô cùng nghiêm ngặt, lại còn mỗi phòng ký túc xá có tới tám người. Lục Ngọc không muốn con sống ở đây, e rằng người đông quá sẽ dễ bị bắt nạt.

 

Thế nhưng ngày nào thằng bé cũng rủ rỉ bên tai cô, Lục Ngọc nói: “Đến lúc đó mà con có khóc, thì mẹ và cha cũng sẽ không chuyển trường cho con đâu đấy.”

 

Phó Tích Niên bên ngoài là một cậu bé tuấn tú, nhưng trước mặt mẹ lại vẫn lộ rõ vẻ trẻ con: “Sẽ không đâu!” Gương mặt nhỏ bụ bẫm ấy khiến Lục Ngọc không kiềm được lòng mà véo nhẹ một cái.

 

Nào ngờ thằng bé lại bĩu môi nói: “Con lớn rồi, mẹ đừng véo má con nữa chứ.”

 

Khiến Lục Ngọc bật cười thành tiếng: “Thôi được rồi, về nhà thôi nào.” Hôm nay, cả gia đình ba người họ sẽ về thôn.

 

Hôm qua Phó Cầm Duy đã điện thoại về thôn báo là sẽ về. Giờ này hẳn là cơm nước cũng đã tươm tất cả rồi.

 

Lục Ngọc cùng mọi người vừa tính sửa soạn ra đi, ai ngờ lại có khách đến tận nhà, không ai khác chính là Lưu Bàng.

 

Phó Cầm Duy thấy Lưu Bàng, liền nói: “Mời vào phòng đọc sách bàn chuyện.”

 

Hôm qua họ đã bàn bạc gần như xong xuôi trong suốt bốn năm bữa cơm trước đó, cơ bản mọi vấn đề của xưởng đều đã được thống nhất.

 

Dù vậy, Lưu Bàng vẫn quá đỗi kinh ngạc trước tin tức này, phải mất cả một đêm để tiêu hóa, hôm nay mới lại tìm đến.

 

Thế là hai người cùng vào phòng đọc sách.

 

Lưu Bàng nói: “Anh nói thật đấy ư, bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây để vào Nam làm ăn?”

 

Phó Cầm Duy người trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, mà ở đây cũng đã có cơ ngơi, sự nghiệp đáng kể.

 

Tuy đã mua được nhà trên tỉnh, nhưng đều để cho thuê cả, gia đình vẫn chưa dọn lên đó, công việc làm ăn vẫn tập trung tại đây.

 

Xưởng Cổ vịt là cơ sở thực phẩm có tiếng lâu đời, lượng tiêu thụ luôn ở mức cao, lại thêm từng được quảng cáo trên tivi, giờ đây các mối hàng tự tìm đến, chẳng cần họ phải chủ động đi kiếm nữa, thậm chí có cả nhân viên nghiệp vụ tận nơi bàn chuyện làm ăn.

 

Công việc đang xuôi chèo mát mái thế này mà anh lại nỡ dứt áo ra đi ư? Lưu Bàng không tài nào hiểu nổi.

 

Hơn nữa, ánh mắt Phó Cầm Duy ánh lên vẻ cương quyết.