Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 447: Dạo Siêu Thị Xong Thì Xem Nhà



 

Vừa thấy Lục Ngọc bước vào, Phó Chi lập tức nhìn thấy họ, liền cất tiếng hỏi: “Sao giờ này con mới tới?”

 

Lục Ngọc bảo con trai chào mẹ nuôi. Phó Chi xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Tích Niên, mỉm cười nói: “Thế nào, con thấy cửa hàng của mẹ ổn chứ!” Trước khi mở cửa siêu thị này, bà ấy đã đăng quảng cáo rầm rộ trên báo suốt ba ngày liền.

 

Hôm khai trương, khách tới chen chân nườm nượp, suýt nữa làm sập bậc cửa. Đến bây giờ, mỗi ngày khách vẫn rất đông. Siêu thị này còn thu hút rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh tới tham quan, học hỏi.

 

Lục Ngọc tấm tắc khen: “Thật sự quá tốt!” Một khu vực rộng lớn đến vậy, lại bày ra ngần ấy sản phẩm, chỉ vài câu cảm thán thì không thể nào nói hết sự choáng ngợp này được.

 

Phó Chi mỉm cười: “Các con cứ vào bên trong mà dạo xem đi, có chỗ nào chưa ưng ý thì cứ nói với mẹ nhé!”

 

Phó Cầm Duy bế con trên tay, chỗ đông người thế này sợ thằng bé chạy lạc, Lục Ngọc đi cùng với chị cả Lục và chị dâu thứ hai.

Phạm Khắc Hiếu

 

Bước vào siêu thị, đập vào mắt họ là đủ các loại rượu, bia, nước ngọt, với hàng trăm nhãn hiệu nghe tên thật lạ lẫm. Gạo, bột, dầu ăn, các loại đường, thứ gì cần cũng đều có cả. Lục Ngọc thoáng chút hối hận, lẽ ra nên dẫn mẹ chồng và mẹ đẻ mình tới đây xem một chuyến, chắc chắn hai bà sẽ thích mê nơi này cho mà xem.

 

Muốn mở một siêu thị bề thế đến vậy, áp lực về nguồn hàng ban đầu quả thực rất lớn. Lục Ngọc nhẩm tính, riêng lượng hàng hóa bày bán thôi cũng phải ngót nghét mười vạn tệ. Thực lực của mẹ nuôi quả nhiên thâm sâu khó dò. Nhưng như vậy rất tốt, nó lấp đầy một khoảng trống lớn trên thị trường. Hơn nữa, nhìn dòng người không ngừng bỏ đồ vào giỏ mua sắm, doanh thu của siêu thị chắc chắn rất khả quan.

 

Chị cả Lục lần đầu đặt chân đến nơi này, cảm thấy thứ gì cũng hay, cái gì cũng muốn mua cho bằng được! Thế nhưng lại thấy thật khó chọn. Chị cả Lục thường xuyên phải rửa tay nên da tay có hơi nứt nẻ, liền tự lấy cho mình một chai kem dưỡng da tay.

 

Chị dâu thứ hai thì tinh ý nhìn thấy khu vật dụng tránh thai, lén lút lấy một cái bỏ vào giỏ. Chị ấy cũng là nghe nói từ khi lên huyện, dùng biện pháp này khi "gần gũi" sẽ đỡ phải mang thai chịu khổ.

 

Lục Ngọc thì dạo quanh khu gia vị, mua vài loại tương và ớt ngâm, định trở về làm chút thịt bò ớt ngâm để cả nhà cùng thưởng thức. Tiểu Tích Niên lấy một hộp sữa tươi, sau đó lại nhìn trúng hàng đồ chơi. Thằng bé nhìn Phó Cầm Duy bằng ánh mắt đầy khao khát: “Bố ơi, con có thể lấy một cái không ạ?”

 

Phó Cầm Duy cũng không chịu nổi ánh mắt nài nỉ của con trai, đáp: “Được thôi, bố mua cho con!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Tích Niên vội vàng nói lời ngọt: “Con thích bố nhất!”

 

Khóe miệng Phó Cầm Duy khẽ nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ mình có phúc đức gì mà lại có được đứa trẻ đáng yêu này làm con trai anh chứ. Anh chẳng mua sắm gì cả, chỉ thong dong đi dạo cùng họ.

 

Lục Ngọc cùng mọi người cứ thế đi hết quầy này đến quầy khác, đâu đâu cũng thấy mới lạ. Gặp thứ mình thích là lại bỏ vào trong giỏ hàng.

 

Sau đó họ xếp hàng đợi thanh toán, nào ngờ Phó Chi đã đợi sẵn họ từ sớm, không để họ phải trả tiền, mà miễn phí hết. Thấy đồ họ mua không nhiều, Phó Chi cười nói: “Biết ngay mọi người khách sáo mà!” Nói xong liền lấy năm túi quà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho họ, dặn dò: “Mỗi người một túi nhé!” Bên trong có đủ cả đồ ăn và đồ chơi, trông không hề ít chút nào.

 

Lục Ngọc và chị cả Lục đều ngần ngại không nhận, nhưng Phó Chi lại không cho họ từ chối, nói: “Đã là quà thì cứ cầm lấy đi. Phải rồi, cảm ơn con gái đã cho mẹ xem chỗ này!” Bà ấy đã tới xem qua, khu vực này thật sự không tồi chút nào. Đợi khi Phó Chi muốn mua thì nhiều lô đất đã bị người khác mua hết rồi! Cuối cùng cũng đành chịu thôi.

 

Phó Chi quay sang Lục Ngọc: “Vấn đề hộ khẩu của đứa trẻ đã giải quyết xong chưa?”

 

Lục Ngọc gật đầu.

 

Phó Chi hài lòng nói: “Mẹ biết các con làm việc đáng tin cậy lắm!” Sau đó bà nói thêm vài câu nữa. Thấy ở đây quá bận rộn, Lục Ngọc cũng không nỡ làm phiền bà lâu, nên chủ động xin phép ra về trước.

 

Bỏ hết đồ Phó Chi cho vào trong thùng xe sau, Lục Ngọc nói: “Đi nào, chúng ta tới xem nhà mới thôi!”

 

Cả chị cả Lục và chị dâu thứ hai đều mong mỏi lắm.

 

Phó Cầm Duy lái xe, chẳng mấy chốc đã tới khu trung tâm thành phố. Xung quanh náo nhiệt, xa xa đã thấy tòa nhà năm tầng khang trang mới xây. Lục Ngọc đã đưa sẵn chìa khóa cho họ từ trước rồi. Căn nhà đã được sửa sang tươm tất, họ cứ việc vào xem.

 

Chị dâu thứ hai và chị cả Lục rất thích nơi này, nhà cửa sáng sủa. Phòng ốc rộng rãi, sau này có chuyển tới thì ai cũng có chỗ nghỉ ngơi! Không hổ là nhà do thành phố xây dựng, tốt gấp mười lần căn nhà trong thôn của họ.