Cung tiêu xã này vắng khách hơn hẳn những ngày thường. Thời này nhà nào cũng bận rộn làm lụng, có mấy ai rảnh rỗi mà lang thang ngoài chợ búa?
Phó Cầm Duy vốn dĩ là chàng trai được bao cô gái ở đây để ý, nay lại dẫn vợ đi làm.
Trong số các cô gái đang đứng gần đó, có một cô bĩu môi hừ một tiếng rồi nói: “Thời này còn có người không có công ăn việc làm à?”
Lời cô ta nói rõ ràng là ám chỉ Lục Ngọc. Khi nhìn thấy Lục Ngọc, trong lòng cô ta dấy lên một nỗi địch ý khó hiểu, bởi cô ta thích Phó Cầm Duy nhưng luôn bị anh lạnh nhạt từ chối.
Lục Ngọc không quên chuyện mấy chị dâu đã nhờ vả, cho nên đi mua hộp kem bôi mặt cho chị ba trước.
Cô bán hàng nói: “Hàng này vốn tôi định để dành cho mình, nhưng thôi, nếu cô đã ưng thì tôi bán cho cô vậy.”
Phạm Khắc Hiếu
Những mặt hàng bán chạy như thế này, bình thường muốn mua được cũng phải xem vận may.
Lục Ngọc ăn nói khéo léo, lựa lời khen cô bán hàng mấy câu khiến cô ấy vui vẻ ra mặt, nhanh nhẹn gói ghém đồ cho Lục Ngọc.
Sau đó, Lục Ngọc lại đi mua dây buộc tóc đỏ, còn có vải vóc. Dù sao cũng là người nhà trong đơn vị, ít nhiều cũng sẽ được hưởng một vài ân huệ nhỏ, chẳng hạn như mua hai lạng đường sẽ được biếu thêm hai viên kẹo nhỏ, hay mua một chiếc dây buộc tóc đỏ sẽ được tặng kèm một sợi dây màu đen.
Vải vóc thì đúng là thứ khó mua nhất. Lục Ngọc phải đích thân cùng cô bán vải kén chọn một hồi.
Sau khi kéo ra một tấm vải giá hai tệ, người bán còn chẳng thèm thu phiếu vải. Cô ấy bảo đây là vải giá rẻ, không cần phiếu, thực ra là đang dành ưu ái riêng cho Lục Ngọc đấy thôi.
Lục Ngọc cũng biết điều ấy, lại khéo léo khen cô bán hàng thật tốt bụng, nhiệt tình, khiến người được khen cười tủm tỉm không ngớt.
Ai ai ở đây cũng đều rất yêu mến Lục Ngọc.
Lúc này, nghe thấy giọng hừ mũi nặng nề của cô gái sưng sỉa ban nãy: “Tôi cứ tưởng Phó Cầm Duy cưới được người thế nào, không ngờ lại lấy một kẻ phá của như vậy!”
Cô ta nói rất to, khiến nhiều người nghe thấy đều có chút ngượng ngập. Phó Cầm Duy lúc này đang ngồi trong quầy tính sổ sách, nên chẳng hay biết gì chuyện bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc biết Phó Cầm Duy học vấn uyên bác, lại khiêm tốn, đối đãi với mọi người lịch sự nhã nhặn, được lòng người là chuyện hiển nhiên.
Nhưng cô không ngờ hôm nay lại gặp phải một người to gan đến vậy. Đối phương cho rằng Lục Ngọc là gái thôn quê, không dám đôi co với người thành phố như cô ta. Chẳng đợi Lục Ngọc kịp mở lời, cô ta đã tiếp lời: “Cô không biết chi tiêu tiết kiệm, sau này lấy gì mà sống đây?”
Lời nói trong ngoài đều lộ rõ sự ghét bỏ, ám chỉ Lục Ngọc không hề xứng đáng với Phó Cầm Duy.
Lục Ngọc mua đồ là để giúp người khác, chứ đâu phải mua cho mình. Hơn nữa, dù có thật đi chăng nữa thì liên quan gì tới cô ta? Cô ta lấy tư cách gì mà lại đi chỉ trỏ người khác như vậy?
Mới đầu, Lục Ngọc cũng chẳng mấy để tâm đến cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương rồi nói: “Tôi mua thứ gì hay không thì chẳng có can hệ gì tới cô cả! Cô đừng dùng cái giọng bề trên mà giáo huấn tôi làm gì.”
Nữ thanh niên sưng sỉa kia không ngờ Lục Ngọc lại dám phản bác, lập tức dùng giọng điệu căm ghét đáp trả: “Đúng là đồ nhà quê, ăn nói thật thô tục!”
Người bình thường khi nghe những lời bóng gió như vậy có lẽ sẽ nổi giận trong lòng, nhưng mấy ai dám đối chất thẳng thắn?
Lục Ngọc là một ngoại lệ, cô bật cười: “Không ngờ người trong phố lại có cái kiểu như thế này, cô có tư cách gì mà khinh thường dân nhà quê? Bây giờ cô ăn cô mặc, có thứ nào không phải do nông thôn cung cấp! Nửa bước còn chưa đặt chân vào thành phố đã học theo cái thói kênh kiệu hợm hĩnh rồi.”
Những người xung quanh không ngờ Lục Ngọc trông hiền hòa như vậy, miệng lưỡi lại sắc sảo đến thế.
Cô gái kia vốn muốn dựa vào Lục Ngọc mà thể hiện chút ưu việt, nào ngờ Lục Ngọc chẳng hề chiều theo ý cô ta, tức đến bật khóc.
Cô ta tìm Phó Cầm Duy nói: “Vợ anh thật vô lý!”
Sau đó lại bịa chuyện nói xấu vài câu, khăng khăng đòi Phó Cầm Duy phải làm rõ ngọn ngành.
Anh nhanh chóng đi ra. Chuyện xôn xao thế này, ai cũng tò mò.
Các nhân viên bán hàng xung quanh cũng mở to mắt, muốn xem Phó Cầm Duy sẽ xử lý ra sao.
Lục Ngọc nói: “Tôi giúp chị dâu mua ít đồ, cô ta ở đó nói năng âm dương quái khí, những lời bậy bạ đó tôi cũng lười kể lại, người này còn rất thú vị, người không biết còn tưởng cô ta là vợ của anh nữa cơ đấy?”