Lục Ngọc chẳng cần về cũng biết mười mươi mọi người sẽ nói những gì. Phó Cầm Duy khẽ nắm lấy tay Lục Ngọc.
Bàn tay cô vẫn mềm mại lạ thường, cầm hoài mà chẳng thấy đủ, cứ muốn nắm mãi không thôi.
Thế nhưng, trước mặt con trai, Lục Ngọc vội rút tay về, khẽ nhéo anh một cái rồi thì thầm: “Đừng đùa giỡn nữa, mau nói chuyện chính sự với con đi!”
Phó Cầm Duy mỉm cười trấn an: “Đừng lo, có anh đây rồi mà.”
Sau đó, ba người họ cùng nhau quay về thôn.
Tuy sống ở trong huyện, nhưng vì có xe riêng nên trước đây cứ mỗi tuần họ lại về thôn một lần. Sau này con lớn hơn, phải đi học vẽ vào thứ Bảy Chủ Nhật, dần dà thời gian về nhà cũng thưa dần, biến thành một tháng mới về một lượt.
Mỗi bận về thôn, ở nhà bao giờ cũng chuẩn bị đủ món ngon vật lạ thịnh soạn để chiêu đãi.
Nhưng lần này thì khác hẳn mọi bận, trước khi Lục Ngọc và chồng con về, mẹ chồng đã gọi điện báo các anh chị em họ Phó, các chị em họ Lục đang ở trong huyện về cả, xem chừng quy mô không hề nhỏ.
Bảo họ xin nghỉ phép, nói rằng có chuyện đại sự cần bàn bạc.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy còn chưa về tới, mà người nhà đã tề tựu đông đủ cả rồi.
Ai nấy đều thắc mắc không biết đã có chuyện gì mà lại trịnh trọng triệu tập người nhà như thế.
Mọi người đều tập trung tại căn nhà của Lục Ngọc trong thôn, nơi đó khá rộng rãi.
Bình thường hai nhà đều có chìa khóa riêng, lúc rảnh rỗi lại sang giúp quét dọn, lau chùi bụi bặm.
Tuy không có ai ở thường xuyên, nhưng căn nhà lúc nào cũng được giữ gìn vô cùng sạch sẽ, tinh tươm.
Thấy đã quá trưa rồi mà người vẫn chưa về.
Trong lòng Tiêu Thái Liên dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy trời?”
Chắc chắn có chuyện, nhưng chẳng ai biết đích xác là chuyện gì, nên trong lòng ai cũng đứng ngồi không yên.
Mẹ Lục trấn an: “Hai đứa nó đều là người có đầu óc, chị cứ yên tâm đi, chẳng có chuyện lớn gì đâu mà!” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng bà cũng tò mò không kém.
Sau khi các chị em họ Lục về, mọi người cũng hỏi han nhau xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng ai nấy đều mù tịt.
Bây giờ, gia đình hiển hách nhất thôn Đại Vũ chính là nhà họ Lục và nhà họ Phó. Thấy người hai nhà tề tựu đông đủ một chỗ, mọi người liền biết phen này Lục Ngọc sắp về.
Từ xa, đã có vài thôn dân tới gõ cửa hỏi han: “Dô, mọi người tề tựu đông thế này là có chuyện gì vậy?” Bây giờ, ai nấy trong thôn đều lấy Lục Ngọc làm gương sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bốn năm về trước, Lục Ngọc đã gióng trống khua chiêng đi mua nhà trong tỉnh. Ai nấy nghe lời cô mà mua theo đều kiếm được bộn tiền, bởi lẽ giờ đây giá nhà đã tăng gấp ba, lại còn tiếp tục tăng vùn vụt. Những người không mua kịp đều tiếc nuối muốn chết.
Mấy nhà đã nhanh chân mua được nhà ở tỉnh thì cứ tủm tỉm cười, mắt híp lại chẳng thấy đâu, rồi nói: “Chỉ cần nhắm mắt rụt tay một cái là hết ngay, nhà cửa tốt đẹp như thế, lúc đầu chịu khó ôm nợ mà mua một căn thì đã ngon lành rồi!”
Vốn dĩ những người đó đã hối hận lắm rồi, nghe những lời ấy lại càng thêm tiếc nuối. Năm ấy họ đủ sức mua, vậy mà cuối cùng lại không nỡ xuống tiền, để giờ đây giá nhà tăng vọt thì có muốn cũng chẳng mua nổi nữa!
Trơ mắt nhìn cơ hội phát tài vuột mất, họ hận không thể có thêm một lần nữa. Bởi vậy, mỗi khi Lục Ngọc về thôn, ai nấy đều lân la hỏi han xem còn căn nhà nào để mua nữa không.
Những người từng huênh hoang nói mua nhà là vô dụng, bây giờ cũng chẳng dám hó hé lời nào.
Phạm Khắc Hiếu
Nghe nói giá nhà vẫn đang tăng, càng tăng cao, trong lòng họ lại càng thêm khó chịu, bứt rứt khôn nguôi.
Sao hồi ấy mình lại hồ đồ đến thế chứ!
Cứ theo Lục Ngọc thì chưa bao giờ thất bại, sao lúc đó lại tiếc mấy đồng bạc lẻ chứ!
Giờ đây, thôn làng cũng đã trở nên giàu có sung túc. Chủ yếu là nhờ những gia đình cần mẫn làm lều rau, lại chăm bẵm từng luống lương thực trong ruộng.
Bình thường, họ còn bán thêm chút cổ vịt, chân vịt các loại. Đàn ông trai tráng thì ra ngoài làm thuê, kiếm thêm thu nhập. Giờ đây, nhà trong thôn xây san sát nhau, ai nấy cũng đã đổi từ nhà đất sang nhà ngói gạch đỏ tươi, sáng sủa, khang trang.
Nhà nào nhà nấy xây ít nhất cũng phải bốn phòng rộng rãi, có cả sân trước lẫn sân sau, trông vô cùng bề thế và đẹp đẽ. Ai ai cũng đều khắc ghi đây là công lao to lớn của Lục Ngọc và Phó Cầm Duy.
Cả thôn rộn ràng dựng nhà mới, gióng trống khua chiêng như vậy, nhưng nhà họ Lục và nhà họ Phó lại kín đáo hơn hẳn.
Họ vẫn an phận với căn nhà cũ, chẳng ai bàn chuyện xây sửa gì.
Nhà họ Phó nhiều con trai, đứa nào đứa nấy đều có tiền đồ sáng lạn, nghe nói tháng nào cũng đều đặn gửi tiền về cho mẹ già. Điều này khiến các cụ bô lão trong thôn nghe xong, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi bà Tiêu Thái Liên hết lời.
Họ cũng mong có được phúc phận như vậy, đáng tiếc, nhà cửa con cái chỗ nào cũng cần tiền chi tiêu, không ngửa tay xin thêm bố mẹ đã là may mắn lắm rồi.
Còn nhà họ Lục, ngày trước không có con trai, ở trong thôn bị người ta dè bỉu, chèn ép, giờ thì ai còn dám coi thường nữa?
Nói đến nhà được ăn thịt cá ê hề trong thôn, e rằng chỉ có mỗi nhà họ thôi.
Mỗi năm chỉ riêng nhà họ đã mổ đến hai ba con lợn để ăn thịt.
Ngay cả ông trưởng thôn cũng đâu thể muốn ăn là có ngay được, vậy mà nhà họ thì có.
Bây giờ hai gia đình này có tiếng nói trọng lượng trong thôn, ai ai cũng phải ngưỡng mộ họ.