Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 451: Con Trai Đi Học Nội Trú



 

Người trong thôn tụ tập lại, rôm rả bàn tán cũng xoay quanh hai gia đình này. Từ xa, đã nghe tiếng xì xào: “Có phải Lục Ngọc về rồi không, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe rồi!”

 

Nhìn kỹ lại thật sự là họ, thì ra là Phó Cầm Duy đang lái chiếc xe con trở về.

 

Vừa đặt bánh xe vào thôn, họ đã bị bà con xóm làng vây kín, nhiệt tình hỏi han.

 

Người quá đông, chẳng thể nhích xe thêm bước nào, sau đó họ đành tìm một khoảng đất trống mà dừng xe, cả ba người cùng bước xuống.

 

Mỗi lần về thôn, họ đều tay xách nách mang đủ thứ quà cáp, bánh trái. Vậy mà hôm nay, họ lại tay không về làng vì có chuyện cần bàn bạc gấp!

 

Điều này đối với người trong thôn mà nói, là chuyện hiếm thấy. Bọn họ lập tức hỏi: “Sao vậy, có phải lại sắp mua thêm nhà cửa trên tỉnh không?”

 

Ai nấy đều nóng lòng muốn mua được căn nhà như vậy.

 

Họ vốn ít thông tin, ra ngoài lại sợ bị lừa gạt, nên cứ muốn theo sát gót Lục Ngọc, mong cô ấy chỉ cho bí quyết làm ăn, phát tài.

 

Chỉ cần họ làm theo sau là mọi sự ắt sẽ thành.

 

Lục Ngọc biết rằng việc mua nhà ở tỉnh bây giờ đều hái ra tiền. Nhưng loại nhà mua vào bốn năm mà đã tăng gấp ba, gấp bốn lần giá trị như nhà họ thì vẫn là chuyện hiếm gặp, dẫu sao cũng phải xem xét vị trí địa lý của miếng đất, căn nhà đó.

 

Chỉ cần dám liều một chút, thì mua vào vẫn có thể sinh lời.

 

Cũng vì mọi người ôm tâm trạng mong muốn lớn như vậy, Lục Ngọc càng không dám tùy tiện giới thiệu cho ai. Bởi vì nhà cửa trên tỉnh giờ đã đắt đỏ, trước đây không mua, giờ muốn mua lại càng phải bỏ ra số tiền lớn hơn gấp bội, vả lại, cũng chưa chắc đã thu hồi vốn hay sinh lời ngay được.

 

Lục Ngọc chỉ lắc đầu: “Dạ, không có ạ!”

 

Ai nấy nghe vậy đều có chút thất vọng. Quả nhiên, cơ hội làm ăn đâu phải muốn là có ngay được.

 

Họ hỏi Lục Ngọc lần này về thôn có việc gì không.

 

Lục Ngọc đáp: “Cháu nhớ bà nội nên về thăm ạ.”

 

Cả đám nghe xong đều tấm tắc khen cô thật hiếu thảo!

 

Bây giờ, đường sá từ huyện về thôn đã thông suốt hơn nhiều, rất nhiều người đã ra huyện làm công, nhưng hễ đã ra đi thì ai cũng muốn bám trụ lại, chẳng mấy khi về thôn nữa.

 

Lục Ngọc và những người như cô ấy, dù đã vươn lên tới tầm cỡ như vậy, vẫn không quên cội nguồn, thi thoảng lại về thăm nhà.

 

Với người già, đây quả là niềm vui không gì sánh bằng, vừa hiếu thảo lại vừa có tài, con cái thế này thì tìm đâu ra?

 

Nghe tin Lục Ngọc về, ngay cả ông trưởng thôn cũng sốt sắng ra tận nơi đón tiếp.

 

“Ài, con bé Lục Ngọc về đấy à? Tốt quá rồi! Cứ ở lại chơi thêm vài bữa cho vui nhà vui cửa nhé!” Trưởng thôn tươi cười, vẻ mặt đầy khách khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc cũng lễ phép đáp: “Dạ thưa trưởng thôn, trông chú vẫn khỏe mạnh, hồng hào như ngày nào ạ.”

 

Ông trưởng thôn cười tủm tỉm: “Giờ thì khỏe re ấy chứ! Cuộc sống cũng dễ thở hơn trước nhiều rồi.” Thời gian trước, ông ấy chỉ mới sắm được chiếc ti vi đen trắng thôi mà ôi chao, cả nửa thôn kéo nhau đến nhà ông xem ầm ĩ cả lên.

 

Với cái cảnh tưng bừng náo nhiệt và cái thể diện được bà con trọng vọng như vậy, ông trưởng thôn ngày nào mà chẳng vui vẻ, phơi phới.

 

Giờ ông ấy cũng muốn tìm một dịp thích hợp để truyền lại chức trưởng thôn cho Đại Tráng, bản thân thì cũng nên nghỉ ngơi đôi chút rồi chứ.

 

Sau này, ông trưởng thôn cũng tính bắt chước mấy ông cụ trên huyện, cầm chiếc đài bán dẫn đi dạo khắp xóm, sống cái cảnh nhàn hạ, tự tại.

 

Ông trưởng thôn quý mến Lục Ngọc nhất, kéo cô ngồi lại tâm tình, hàn huyên đôi ba câu.

 

Mãi sau đó, Lục Ngọc và mọi người mới xin phép trưởng thôn để về nhà.

 

Đưa mắt nhìn ra, trong khoảng sân nhỏ nhà Lục Ngọc, cả gia đình họ Lục và họ Phó đã tề tựu đông đủ.

 

Bà Tiêu Thái Liên vội vàng hỏi: “Gọi chúng ta tới là có chuyện gì vậy?”

 

Ai nấy trong nhà đều dồn dập hỏi Lục Ngọc xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra.

 

Lục Ngọc đáp: “Vào nhà nói.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Cổng nhà vẫn mở toang, không ít thôn dân hiếu kỳ đã lấp ló bên ngoài, ghé mắt nhìn vào trong sân.

 

Nghe Lục Ngọc nói vậy, ai nấy càng thêm sốt ruột, chẳng hiểu có chuyện gì mà phải úp mở như thế này.

 

Sau khi vào nhà, Phó Cầm Duy nói: “Con định để thằng bé học ở tỉnh, theo chế độ nội trú, sau này nó sẽ sống luôn ở trường học.”

 

Việc Phó Tích Niên sẽ lên tỉnh học, bà Tiêu Thái Liên đã được nghe ngóng từ trước.

 

Giáo dục ở tỉnh khác với huyện, nhưng nghe nói đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà phải sống ở trường, bà cũng không khỏi lo lắng: “Nếu bị bắt nạt thì phải làm sao?”

 

Phó Tích Niên ở bên cạnh vội nói: “Con sẽ không bị bắt nạt đâu, con cũng muốn tới đó học, hơn nữa con đã lớn rồi!”

 

Thằng bé mới tám tuổi, gương mặt còn phảng phất nét trẻ thơ.

 

Bà Tiêu Thái Liên nói: “Ây dô, cháu trai ngoan của bà, nếu con lớn thêm chút nữa, bà cũng chẳng ngăn đâu, nhưng còn nhỏ thế này, lỡ đến trường có xích mích thì biết làm sao?”

 

Phó Tích Niên từ bé đến giờ chưa từng phải chịu ấm ức, bình thường đi đâu cũng được người lớn quan tâm, che chở. Nay nếu sống nội trú ở trường, ai sẽ lo cho thằng bé đây?

 

Phó Cầm Duy trấn an: “Mẹ cứ yên tâm!” Con trai mình, anh hiểu rõ nhất. Tuy thằng bé trắng trẻo thư sinh, dễ khiến người ta lầm tưởng nó yếu đuối, dễ bị bắt nạt.