Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 454: Cứ Để Họ Đi



 

Lục Ngọc mỉm cười nói: “Người một nhà thì không cần khách sáo, các chị khá lên chính là điều tuyệt vời nhất đối với em rồi.”

 

Nghe vậy, mọi người chỉ đành cất giữ niềm cảm kích trong lòng, rồi lại dặn dò: “Khi nào các em đi, nhớ mang theo chút đồ ăn nhé, ở nơi xa đó chắc chắn sẽ không hợp khẩu vị đâu.”

 

Lục Ngọc đáp: “Không cần tiễn đâu ạ, đồ đạc em đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Các anh chị đi tiễn, chúng em cũng sẽ rất khó xử!” Chia ly vốn là chuyện chẳng dễ dàng gì.

 

Với tay nghề nấu nướng của Lục Ngọc, dọc đường muốn ăn gì, cô đều có thể tự mình làm được.

 

Mọi người cũng đành gật đầu đồng ý.

 

Khi tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, Tiêu Thái Liên căn dặn: “Chuyện này tuyệt đối không được nói với người trong thôn! Giờ đây người trong thôn cứ như bị ma ám vậy, cứ thích đeo bám Lục Ngọc và Phó Cầm Duy, hãy để chúng nó được yên tĩnh vài hôm đi!”

 

Người trong thôn đều muốn nhờ vợ chồng họ tìm kiếm con đường làm giàu nhanh chóng.

 

Nếu biết họ nam tiến, chắc chắn cũng sẽ có người muốn theo! Đến lúc đó không thể tránh khỏi việc sẽ có người muốn dựa dẫm vào Lục Ngọc và Phó Cầm Duy.

 

Gia đình không giúp đỡ được gì cho họ thì thôi, tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho con cái.

 

Phó Cầm Duy gật đầu: “Mẹ suy nghĩ chu đáo quá, con cũng chỉ muốn được an yên ở bên người nhà những ngày cuối này thôi.”

 

Nghe cả hai nói vậy, cả nhà cũng nhanh chóng đồng tình.

 

Cuối cùng, dù mâm cơm thịnh soạn bày la liệt, chẳng ai còn thiết tha nuốt xuống.

 

Tối hôm đó, mẹ Lục sang ngủ cùng Tiêu Thái Liên, hai người tâm sự đến tận khuya: “Chị thông gia à, tụi nhỏ muốn đi thì cứ để chúng đi. Chị có nhiều con trai thế cơ mà.

 

Nghĩ xem, những gia đình khác chỉ có một đứa con, muốn đi xa thì ai có thể ngăn cản được? Vậy thì phải làm sao? Vẫn nên nghĩ thoáng một chút, con cái có suy nghĩ của riêng chúng mà!”

 

Mẹ Lục chỉ sinh con gái, nên vào lúc này bà càng nghĩ thông suốt hơn. Dù sao con gái lớn rồi cũng sẽ đi lấy chồng.

 

Phó Cầm Duy lại không phải người bình thường, ngay cả nhà xưởng anh cũng có thể kinh doanh rất tốt, nên việc họ chịu khó ra ngoài dốc sức lập nghiệp là một điều đáng mừng.

 

Tiêu Thái Liên thở dài: “Những lời chị nói tôi đều hiểu.”

 

Con trai út, cháu trai út, đó là báu vật của bà cụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đối với Tiêu Thái Liên mà nói, đây thật sự là đứa con út mà bà yêu thương nhất, quý như vàng như bạc.

 

Giờ anh đi, lòng bà trĩu nặng, như có ai đó khoét một lỗ hổng lớn. Tiêu Thái Liên nói: “Tôi biết chứ, chỉ là không nỡ, haiz, thôi vậy. Chúng muốn ra ngoài phát triển cũng rất tốt, bây giờ người người nhà nhà đổ xô vào đó, tôi tin chúng cũng có thể tự mình tạo dựng được một cơ ngơi riêng!”

 

Mẹ Lục thấy Tiêu Thái Liên nghe vậy, thái độ cũng dần dịu xuống, liền lập tức nói: “Đương nhiên rồi! Sau này khi đi máy bay, chúng ta cũng đi, đến chỗ chúng xem thử.

 

Quay về kể với người trong thôn, chắc chắn bọn họ sẽ phải trầm trồ thán phục không ngớt!”

 

Tiêu Thái Liên nghe tới đề tài này liền không còn khó chịu nữa: “Vậy thì tốt quá rồi.”

 

Trong thôn có biết bao người cả đời chưa từng đặt chân đến những nơi xa lạ. Nếu họ đi, nhìn thấy những điều mới mẻ, quay về kể lại, người trong thôn chắc chắn sẽ ngưỡng mộ hết lời.

 

Mẹ Lục nói: “Hai đứa này đều hiếu thảo, thương chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể khiến chúng phải vướng bận!”

 

Tiêu Thái Liên cũng lấy lại tinh thần, dứt khoát nói: “Đúng vậy, không thể để chúng bận lòng.”

 

Ngày hôm sau, bà vội vàng điều chỉnh lại trạng thái của mình. Ở cái tuổi này, kinh qua đủ mọi thăng trầm, bà cũng nhanh chóng thích nghi hơn hẳn người trẻ. Rất nhanh, bà lại tất bật đi thăm con trai, thăm cháu trai như thường lệ, cứ như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

 

Lục Ngọc đã mở một cửa tiệm mala xiên que mới cho chị dâu cả, vị trí rất đắc địa. Vừa treo bảng hiệu lên, khách hàng khu vực lân cận đã xúm lại hỏi thăm ngày khai trương.

 

Hàng xóm xung quanh xôn xao: “Ối chao, quán mala xiên que mở ngay trước cổng nhà mình rồi, sau này muốn ăn lúc nào cũng được!”

 

“Đúng vậy, trước đây muốn ăn còn phải đi bộ xa như thế!”

 

Ngay cả các chủ tiệm xung quanh cũng hăm hở dọn dẹp, một quán mala xiên que có thể thổi bừng sức sống cho cả con phố. Nếu không cho thuê được mặt bằng thì tự mình kinh doanh nhỏ cũng ổn.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chị dâu cả và chị dâu ba đến tiệm chị dâu hai để học việc, còn chị hai thì sang tiệm chị cả để trao đổi kinh nghiệm. Tất cả đều làm quen trước, vì sau này sẽ phải tự đứng vững trên đôi chân của mình.

 

Mới đầu, mọi người bận rộn đến tối tăm mặt mũi, sau đó cũng dần đi vào quỹ đạo ổn định.

 

Thời gian cứ thế vun vút trôi, thấm thoắt đã tròn một tháng.

 

Sau khi mọi thứ đã ổn định đâu vào đấy, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đưa con tới trường.