Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 457: Mua Đất Xây Nhà



 

Lục Ngọc nói muốn lấy ra ba mươi vạn để đầu tư, chia thành nhiều mã cổ phiếu để kiếm lời.

 

Phó Cầm Duy gật đầu: “Được, chuyện này em cứ toàn quyền quyết định.” Anh nghĩ, dù sao tiền kiếm được cũng là để tiêu thôi mà.

 

Lục Ngọc hỏi: “Thế nào rồi, anh phun hết thuốc trong nhà chưa?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Ừm, anh đã tìm hiểu kỹ rồi, đường ống ở đây liên thông với nhau, lũ sâu bọ sẽ bò vào theo đường ống. Vừa nãy anh đã gọi thợ đến bịt kín mọi khe hở trong nhà, sau đó phun thuốc kỹ càng. Dù vậy, có lẽ vẫn còn sót lại vài con.”

 

Lục Ngọc thốt lên: “Khiếp thật, dọa c.h.ế.t em!”

 

Phó Cầm Duy trấn an: “Đừng sợ, nếu thực sự không chịu nổi nữa thì chúng ta đổi căn nhà khác!”

 

Lục Ngọc cười khẽ: “Anh ngốc nghếch thế. Những căn nhà này đều do người dân bản địa xây lên để cho thuê ngay, dĩ nhiên chỉ dùng vật liệu kém chất lượng nhất để xây thôi! Thuê căn khác cũng chẳng khác là bao.”

 

Phó Cầm Duy suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là chúng ta mua một miếng đất rồi tự mình xây nhà đi.” Anh thấy xót cho Lục Ngọc vô cùng.

 

Lục Ngọc vốn quen sống ở những nơi thoải mái, rộng rãi, giờ lại phải chen chúc trong căn hộ chật hẹp thế này. Anh thì không sao cả, từng ngủ dưới đất trong xưởng, anh cũng quen rồi.

 

Nhưng anh không nỡ để cô phải theo mình chịu khổ như vậy.

Phạm Khắc Hiếu

 

Hơn nữa, việc chuyển xuống phía nam lần này chính là quyết định của anh, nên anh càng muốn chăm sóc vợ mình thật tốt.

 

Lục Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Đất đai ở đây dễ mua như vậy sao?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Anh đã tìm hiểu kỹ rồi, ở đây vẫn còn đất để bán đấy!” Ngay khi ý tưởng này nhen nhóm trong đầu, anh đã bắt đầu tìm hiểu thông tin.

 

Trước đây Phó Cầm Duy từng làm xưởng trưởng, rất khéo ăn nói và có tài giao thiệp, người bình thường thật sự khó mà cạnh tranh lại được.

 

Nơi đây là đặc khu kinh tế, có rất nhiều người đến đều nhắm vào việc xây dựng và phát triển.

 

Không chỉ các thương nhân lớn cần đất, mà cả những nhà đầu tư nhỏ cũng đang săn lùng đất để đầu tư.

 

Người đến đây đào vàng (kiếm tiền) rất đông, nhà cho thuê đã không còn đủ đáp ứng. Xây nhà để cho thuê không phải là một ý hay sao? Hiện tại, cục đất đai đã phê duyệt khá nhiều lô đất rồi.

 

Lục Ngọc bắt đầu d.a.o động, xây nhà ở đây, nghe thật hoành tráng. Cô đề nghị: “Nếu đã mua đất thì đừng chỉ xây để ở cho riêng mình. Hay là chúng ta xây nhà cao tầng, đến lúc đó, chúng ta có thể vừa sống trong căn nhà của mình, vừa cho thuê hoặc bán bớt đều được.”

 

Phó Cầm Duy đồng ý ngay: “Được, sau này anh sẽ tìm hiểu kỹ hơn!” Hiện tại anh cũng chưa biết làm gì, việc này thật hợp lúc.

 

Muốn mở xưởng còn phải ra ngoài khảo sát thị trường nhiều lần, nhưng giờ có một cơ hội tốt như vậy, anh có thể thử sức.

 

Lục Ngọc nói: “Vậy thì em tạm thời gác lại việc kinh doanh riêng đã, để đi cùng anh!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Cầm Duy đến đây vội vàng, một thân một mình sẽ có nhiều điều bất tiện. Lục Ngọc lại có năng lực quản lý tốt, hai vợ chồng có thể cùng nhau gánh vác, hỗ trợ lẫn nhau.

 

Lục Ngọc càng tinh tế và chu đáo, lòng Phó Cầm Duy càng thêm áy náy: “Em đã phải chịu ấm ức rồi!”

 

Lục Ngọc cười nói: “Có gì mà ấm ức chứ, em cảm thấy nơi này rất tốt mà.”

 

Phó Cầm Duy vốn có chút do dự, thấy Lục Ngọc nói vậy, trong lòng anh yên tâm hơn nhiều.

 

Nếu đã quyết định rồi, anh liền định đến cục đất đai hỏi thăm thêm thông tin.

 

Chính vì chính sách mở cửa đặc khu kinh tế, giá trị đất đai lập tức tăng vọt, ngay cả những khu đất hoang cỏ mọc um tùm kia cũng trở thành miếng bánh béo bở được nhiều người thèm muốn.

 

Hiện giờ, nơi vốn dĩ vắng vẻ, hẻo lánh như cục đất đai đã sắp bị người đến làm thủ tục giẫm nát bậc cửa mỗi ngày.

 

Khi Lục Ngọc vào, thật bất ngờ là cô đã hỏi thăm được ba miếng đất tiềm năng.

 

Nhìn vị trí đất và khu vực trên bản đồ, chúng vẫn nằm trong khu quy hoạch phát triển mới. Những khu đã khởi công xây dựng khác thì đã sớm kín chỗ rồi, nhưng nơi này cũng không quá xa trung tâm!

 

Nghe nói năm sau sẽ hoàn tất việc khai phá và phát triển khu vực này. Lục Ngọc ước tính quãng đường đạp xe đạp chỉ mất khoảng ba mươi phút. Hơn nữa, trong ba miếng đất đó, có một miếng rộng đến hai nghìn mét vuông và có hình dáng rất vuông vức.

 

Đây chính là miếng đất được quy hoạch để xây dựng nhà cao tầng.

 

Diện tích này khá khó xử: các nhà đầu tư lớn thì không để mắt tới, còn các nhà đầu tư cá nhân lại không đủ khả năng mua.

 

Lục Ngọc hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

 

Người phụ trách bên cục đất đai báo giá niêm yết ba mươi vạn, một trăm rưỡi một mét vuông.

 

Điểm cộng duy nhất là đây là khu đất hoang, không có người qua lại; nếu là nhà trệt cần dọn dẹp lại thì khá phiền phức.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khu đất này không tồi.

 

Hiện tại, cục đất đai chỉ coi nơi này là một xó xỉnh xa xôi, giống như miếng thịt vụn, ném đi cũng chẳng tiếc.

 

Nhưng nơi này sẽ trở thành một phần của thành phố hạng nhất trong tương lai, không có miếng đất nào là không đáng giá.

 

Với tầm nhìn xa, nếu sở hữu được mảnh đất này, lợi ích sẽ khôn lường; họ có thể xây dựng ba tòa nhà năm tầng trên đó. Vị trí cũng vuông vức, đắc địa.

 

Lục Ngọc nói: “Hay là chúng ta mua đi!”

 

Phía sau họ, cũng có vài người khác đang đến xem đất.