Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 456: Phó Chi Tái Ngộ



 

Lục Ngọc ngay lập tức mượn điện thoại của nhà nghỉ để gọi về quê nhà. Quả nhiên, cả nhà vẫn luôn mong ngóng tin tức của hai vợ chồng. Chuông điện thoại ở nhà vừa reo lên, Tiêu Thái Liên đã vội vàng nhấc máy ngay. Giọng Tiêu Thái Liên chất chứa lo lắng: “Hai đứa con ở đó thế nào rồi?”

 

Lục Ngọc nói: “Nhà đã thuê xong rồi, tốt lắm ạ, sau này con sẽ đón mọi người xuống đây chơi!”

 

Tiêu Thái Liên đáp: “Thôi chúng tôi thì không đâu, ra ngoài ăn uống gì cũng tốn tiền, không bằng ăn cơm nhà ở quê đâu!”

 

Phó Cầm Duy cũng cầm lấy điện thoại nói chuyện thêm vài câu.

 

Tiêu Thái Liên ở đầu dây bên kia nghe giọng hai đứa con, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, bà nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tiền điện thoại đắt lắm đấy!” Rồi vội vàng dập máy luôn.

 

Lục Ngọc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, vừa khéo dừng lại ở giây thứ 59.

 

Phó Cầm Duy dặn Lục Ngọc ở lại nghỉ ngơi, còn anh sẽ đi mua thuốc diệt sâu về xử lý sạch sẽ một thể.

 

Dù mệt nhưng Lục Ngọc vì mới đến nên cũng rất tò mò, muốn đi dạo loanh quanh đây một lát.

 

Cô tình cờ nhìn thấy một trường tiểu học ở gần đó.

 

Lục Ngọc bỗng động lòng, nếu có thể đón Phó Tích Niên tới đây thì còn gì bằng, gia đình nhỏ của họ sẽ được đoàn tụ ở đây.

 

Nhưng khi hỏi thăm kỹ hơn, cô mới biết chất lượng giáo viên ở ngôi trường này khá yếu kém. Bởi vì trước khi thành lập đặc khu kinh tế, nơi đây vốn chỉ là một làng chài nhỏ heo hút.

 

Thế thì đành thôi.

 

Hơn nữa, con trai cô bé đã quen với trường lớp ở quê rồi! Chuyển trường e là thằng bé không thích ứng kịp.

 

Ngay lúc này, điện thoại của Phó Cầm Duy bất ngờ báo tin nhắn đến, Lục Ngọc cầm lên xem, hóa ra là mẹ nuôi Phó Chi, nhắn bảo hai người báo tin cho bà.

 

Lục Ngọc liền xuống dưới lầu gọi điện thoại.

 

Phó Chi hỏi: “Hai đứa đến đây từ lúc nào mà không báo cho mẹ một tiếng, nếu không phải mẹ gọi về quê hỏi thăm, thì còn lâu mẹ mới biết các con đã đến.”

 

Lục Ngọc liền nói địa chỉ căn hộ cho bà.

 

Khoảng một tiếng sau, Phó Chi đã vội vàng chạy đến.

 

Phó Chi cũng đã đến đây sau khi nghe tin về quy hoạch đặc khu kinh tế, và đã mở một siêu thị ở đây.

 

Dù ở đâu, các siêu thị đều có ảnh hưởng lớn đến đời sống của người dân địa phương. Siêu thị của bà tuy là một doanh nghiệp "ngoại lai" nhưng lại thích nghi rất tốt với môi trường mới và hiện đang kinh doanh vô cùng bận rộn.

 

Nhưng Phó Chi vừa nghe tin Lục Ngọc đến, vội vàng tới thăm, vừa gặp mặt đã sốt sắng hỏi ngay: “Vậy hai đứa định xuống đây làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc đáp: “Anh Cầm Duy vẫn muốn mở xưởng, giờ đang đi khảo sát thị trường, còn con thì sẽ hỗ trợ anh ấy. Sau khi mọi thứ ổn định, con vẫn muốn tự mình mở một quán ăn nhỏ.”

 

Phó Chi lặng đi một lát, bà ấy biết việc hai đứa dám đưa ra quyết định táo bạo như vậy chẳng hề dễ dàng chút nào.

 

Dù sao Lục Ngọc đã có một khoản tích lũy không nhỏ ở huyện nhà. Giờ đây phải bắt đầu lại từ đầu, hiếm ai có thể kiên định bắt đầu lại từ con số 0 ở một nơi xa lạ.

 

Phó Chi nói: “Thôi những chuyện khác tính sau, mẹ có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với hai đứa. Dạo này mẹ đã tìm hiểu được một mã cổ phiếu rất tiềm năng, hai đứa cũng mau đến sở giao dịch mở tài khoản đi, thứ này mẹ thấy kiếm tiền nhanh hơn bất cứ cái gì!”

 

Sau đó Phó Chi liền ghi ra mã cổ phiếu đó.

 

Lục Ngọc biết hiện tại đang là thời điểm thị trường cổ phiếu bùng nổ, giống như hái tiền trên cây vậy, ai tham gia cũng có thể kiếm được lời.

 

Lục Ngọc hỏi: “Con có đủ điều kiện mở tài khoản không ạ?”

 

Phó Chi nói: “Con cứ đến sở giao dịch hỏi xem sao, nếu không được, mẹ quen một người có thể giúp mở tài khoản đấy! Con cố gắng bỏ vào nhiều một chút, khoảng ba mươi đến năm mươi ngàn tệ. Nếu chưa đủ, mẹ có thể cho hai đứa mượn thêm một ít.”

 

Phó Chi chỉ có duy nhất một đứa con gái nuôi là Lục Ngọc, nên bà thực sự rất thương yêu cô.

 

Mã cổ phiếu bà mua vào tháng trước, giá mua vào chỉ ba tệ rưỡi, nay đã tăng vọt lên tám tệ. Chỉ trong vòng một tháng mà đã tăng chóng mặt đến thế, và vẫn đang tiếp tục tăng.

 

Phạm Khắc Hiếu

Thấy giá cổ phiếu cứ thế tăng vùn vụt, nên bà vội vàng lôi kéo Lục Ngọc và chồng cô cùng tham gia.

 

Lục Ngọc nói: “Vâng, được ạ.”

 

Phó Chi còn cẩn thận mang theo một ít đồ dùng cho Lục Ngọc, toàn là những vật dụng thiết yếu hàng ngày.

 

Phó Chi nói: “Dù sao mẹ cũng ở đây, vậy chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau!”

 

Lục Ngọc nói: “Đợi con ổn định chỗ ở, mời mẹ tới nhà ăn cơm ạ.”

 

Phó Chi cười nói: “Lâu lắm rồi mẹ chưa được ăn cơm con nấu, nhớ món con làm quá! Hai đứa ở đây chắc cũng còn nhiều việc phải lo nhỉ? Thôi mẹ về trước đây, nhớ hỏi thăm anh Cầm Duy hộ mẹ nhé!”

 

Lục Ngọc nói: “Vâng, mẹ cứ yên tâm ạ!”

 

Chỉ khi đó Phó Chi mới tạm biệt mà rời đi.

 

Phó Cầm Duy ra ngoài hơn hai tiếng đồng hồ sau mới trở về.

 

Anh đã phun thuốc diệt sâu khá nhiều, cơ thể còn vương mùi khó chịu, phải tắm rửa thay quần áo sạch sẽ tại nhà nghỉ mới dám ra ngoài.

 

Lục Ngọc hào hứng nói: “Mẹ nuôi vừa mới đến đó!” Sau đó, cô kể cho anh nghe mọi chuyện về thị trường cổ phiếu.