Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 459: Từ Đại Nguyên



 

Từ Đại Nguyên ngồi nhà uống rượu giải sầu, nhưng rượu vào chỉ càng thêm sầu não, như có một đốm lửa rực cháy trong lồng ngực, khiến anh càng khó chịu hơn.

Phạm Khắc Hiếu

 

Anh chỉ thấy mình là chủ thầu sa sút nhất cái thành phố Thâm Quyến này.

 

Anh em dưới trướng đều là từ quê nhà theo anh tới. Trước đây cũng từng thầu một số công trình, bây giờ tới đây đãi vàng, thế mà một xu cũng không kiếm được.

 

Một lúc sau, người bạn từ nhỏ của anh ta, Đại Luân, đi tới: “Sao vẫn còn ngồi đây uống rượu? Chúng ta vẫn chưa tìm được việc à?”

 

Mọi người bỏ nhà bỏ việc tới đây, không tìm được công trình, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi. Chưa kể đến khoản khác, riêng tiền ăn một ngày thôi cũng đã ngốn không ít.

 

Đám trai tráng đang tuổi ăn tuổi lớn, tiền cơm nước đều do Từ Đại Nguyên bỏ ra. Trước kia Từ Đại Nguyên toàn hút thuốc ngon, giờ thì anh bắt đầu tự mình quấn t.h.u.ố.c lá rồi.

 

Đại Luân nói: “Cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Hay là chúng ta về quê đi?” Đâu phải ai bôn ba bên ngoài cũng kiếm được tiền đâu.

 

Từ Đại Nguyên nói: “Không được! Chúng ta không thể về! Trở về tay trắng thì còn mặt mũi nào nhìn người khác!” Lúc đầu khi họ tới, tiếng tăm quá lớn, khiến nhiều người cứ nghĩ anh đến đây để làm giàu, kiếm thật nhiều tiền.

 

Đại Luân khuyên anh ta: “Hay là cậu đừng cố chấp nữa. Nếu không được, chúng ta cũng xây kiểu nhà giá rẻ đó. Tuy chất lượng không bằng, nhưng chúng ta xây xong rồi, ai mà đi tìm mình để mà tính sổ chứ? Cùng lắm lúc xây dựng tâm một chút, cũng có thể ở được hơn mười năm!”

 

Thật hết cách, theo đuổi chất lượng thế này thì phải tốn bao nhiêu tiền mới đủ?

 

Từ Đại Nguyên lại từ chối: “Không được! Người khác xây thì tôi không xây! Xây nhà như thế chẳng phải là lừa gạt người ta sao!”

 

Đại Luân cũng cạn lời với anh ta: “Anh ơi, anh thôi đi! Anh cứ nghĩ cái họ cần là cơ nghiệp vĩnh viễn sao? Người ở đây cứ hết đợt này đến đợt khác tới rồi đi, bây giờ cái họ cần gấp chính là loại nhà này!”

 

Chính vì họ không chịu xây nên mới không có việc làm. Chẳng lẽ nhiều người như vậy cứ theo anh mà uống gió Tây Bắc mãi à?

 

Đại Luân không phải đến để cãi nhau, chỉ là anh ta thấy Từ Đại Nguyên cứ khăng khăng như vậy, anh em dưới trướng có ý kiến rất lớn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thấy mấy chủ thầu khác đều nhận hai ba công trình cùng lúc, trong khi bọn họ đã sắp không có cơm mà ăn rồi, biết phải làm sao đây? Sống ở đời, chẳng lẽ không thể cân nhắc đến vấn đề thực tế sao?

 

Nhắc tới các anh em, Từ Đại Nguyên có chút phiền muộn: “Vậy tôi cũng không thể hại người được!” Từ Đại Nguyên chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tính cách cương trực của cha mình, khăng khăng giữ nguyên tắc ấy.

 

Mấy cái nhà kiểu đó đúng là như làm từ bã đậu, sao có thể ở được chứ?

 

Bề ngoài tô trát đẹp đẽ, nhưng một khi vào ở, hôm nay không dột thì mai cũng thủng lỗ.

 

Nếu ở quê mà xây nhà như vậy cho người khác thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích nặng nề, nhưng ở đây mọi người đều yêu cầu nhanh gọn, ngược lại anh ta lại trở thành người khác biệt.

 

Anh Đại Luân đứng bên cạnh khuyên can không được, có hơi sốt ruột: “Xây nhà ở quê tốn bao nhiêu, mà xây ở đây tốn bao nhiêu chứ? Cứ cái gì cũng đòi chuẩn cao cấp, chi phí sẽ đội lên gấp ba lần đó.”

 

Có ông chủ nào muốn bỏ ra cái giá tiền cao ngất ngưởng như vậy chứ, vật liệu xây dựng ở đây vốn đã đắt đỏ hơn quê nhà rất nhiều rồi.

 

Anh Đại Luân cũng không muốn đ.â.m vào tim Từ Đại Nguyên, nhưng hết cách đành nói: “Dù không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho mọi người chứ, ai nấy đều theo cậu đến đây để kiếm miếng cơm manh áo mà!”

 

Nói xong câu đó, anh Đại Luân cũng tự cảm thấy mình lỡ lời, nhìn Từ Đại Nguyên quả nhiên mang vẻ mặt đau đáu một nỗi niềm khó nói. Anh ấy cũng biết Từ Đại Nguyên là người tốt, dẫn dắt họ ra ngoài làm ăn phát đạt, bây giờ không nhận được việc thì anh ấy khó khăn hơn bất kỳ ai, sao mình có thể oán giận chứ?

 

Anh Đại Luân thở dài nói: “Thôi bỏ đi, sau này tôi sẽ bảo mẹ gửi thêm hai trăm tệ lên cho tôi đóng góp phí ăn uống, không thể để cậu cứ chi mãi thế được. Dù sao thì, chúng ta đều là anh em một nhà mà!”

 

Từ Đại Nguyên chìm trong mớ bòng bong suy nghĩ, ngay lúc này đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc. Chị dâu Từ ra mở cửa, liền thấy một thanh niên đứng đó, hỏi: “Xin hỏi, đây có phải nhà của Từ Đại Nguyên không?”

 

Từ Đại Nguyên đang uống rượu, đang lúc lòng dạ bứt rứt khó chịu, ngẩng đầu lên thấy người tới lại ngẩn người ra: “Tôi là Từ Đại Nguyên.”

 

Người tới chính là Phó Cầm Duy.