Phó Cầm Duy chẳng quanh co vòng vo, vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn xây một căn nhà, không biết có thể mời anh làm tổng thầu được không?”
Bây giờ, các đội xây dựng có uy tín trong thành phố đều đã kín việc, anh muốn lập tức khởi công, không thể kéo dài nữa. Nếu cứ kéo dài đến mùa mưa thì không thích hợp làm ăn được gì đâu.
Sau khi tìm khắp thành phố Thâm Quyến mà không đội xây dựng bản địa nào có thể đáp ứng, Phó Cầm Duy đành chuyển hướng sang tìm các đội xây dựng từ tỉnh lẻ đến.
Chỗ Từ Đại Nguyên trông thật thê thảm, chỉ vỏn vẹn mấy đĩa lạc rang nhâm nhi với rượu, nhìn sơ qua cũng chẳng còn mấy hạt.
Phó Cầm Duy cũng có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra, thầm nghĩ không thể nào như thế được.
Không cần nói chủ thầu, ngay cả những người dưới trướng cũng kiếm bộn tiền. Ít ra thì nhậu cũng phải có mấy món ra trò như đầu heo nướng hay lòng dồi các kiểu chứ.
Thấy có mối làm ăn tìm tới cửa, anh Đại Luân hơi hưng phấn, Từ Đại Nguyên cũng thả lỏng phần nào. Nếu nhận được việc này, ít nhất vài tháng tới anh em cũng có cái mà bỏ bụng.
Nhưng Từ Đại Nguyên nói: “Tôi có thể nhận làm, nhưng tôi nói trước nhé, nhà tôi muốn xây là nhà chất lượng cao. Nếu cậu muốn loại nhà làm cho có, kiểu bã đậu thì tôi chịu!”
Tim anh Đại Luân đập thình thịch, “Chết rồi!”, anh ta thầm nghĩ, cái tính ngang bướng trời sinh của thằng em lại nổi lên rồi.
Trước đây chính vì như vậy, đã đẩy đi không ít mối làm ăn béo bở rồi!
Đó đều là những người cầm tiền đến tận tay.
Tuy anh Đại Luân có thể hiểu sự kiên trì trong lòng Từ Đại Nguyên, nhưng họ sắp phải húp cháo đá bát đến nơi rồi, còn kiêu căng làm gì nữa chứ?
Ai ngờ Phó Cầm Duy không quay lưng bỏ đi như mấy ông chủ trước, trái lại, anh ta mỉm cười đáp: “Tôi cũng có suy nghĩ tương tự!” Rồi lập tức bắt đầu bàn chuyện với Từ Đại Nguyên.
Phó Cầm Duy cũng là người theo đuổi chất lượng, cộng thêm đã làm việc ở công trường được ba tháng, lời nói ra đều đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc.
Phó Cầm Duy không phải là người kém cỏi, trước đây anh từng giúp thôn xây nhà nên cũng hiểu rõ một số vật liệu cơ bản.
Từ Đại Nguyên ban đầu chỉ muốn nói qua loa cho anh biết, dù sao chi phí đổ ra đây, không phải nhà đầu tư lớn thì khó lòng gánh nổi.
Nhưng càng nói, anh ta càng kinh ngạc.
Thậm chí anh ta còn thật lòng nói với Phó Cầm Duy: “Cái nơi cậu chỉ đó, nếu đầu tư một khoản tiền lớn như vậy vào, sợ là sẽ không bán được đâu!”
Cậu bạn thân của Từ Đại Nguyên đứng cạnh chỉ muốn đá cho cái đầu ngốc nghếch kia một cái, chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ chỉ lo xây nhà, còn việc bán nhà là của người khác.
Phó Cầm Duy cũng đáp: “Nhà của tôi có thể tự bán, các anh chỉ cần giúp tôi xây là được!”
Từ Đại Nguyên sợ bị lừa, cố ý nhấn mạnh: “Chất lượng tôi yêu cầu đều được ghi rõ trong hợp đồng, không phải chỉ nói miệng.”
Phó Cầm Duy gật đầu: “Được.”
Anh bạn thân của Từ Đại Nguyên đứng cạnh chỉ muốn khóc thét lên, tìm được một người không dễ bị dọa cho bỏ cuộc thật khó khăn.
Tin tức đội công trình của Từ Đại Nguyên sắp khởi công vừa lan ra, anh em ai nấy đều mừng như bắt được vàng. Bởi ở đây mà không có thu nhập, cuộc sống thực sự vô cùng gian nan.
Phó Cầm Duy cũng như anh ta, đều yêu cầu xây nhà chất lượng cao. Từ Đại Nguyên vô cùng cảm kích, cảm thấy mình đã gặp được tri kỷ, nên càng thêm tận tâm tận lực làm việc.
Đợi sau khi đến nơi, đội công trình cũng chẳng chê bai gì nơi đất hoang cỏ dại này, vội vàng bắt đầu nhập vật liệu: xi măng, cát, gỗ ép, gang thép.
Phạm Khắc Hiếu
Ngay trong đêm, họ đã dựng lều, toàn bộ công nhân công trình đều ăn ngủ lại tại chỗ.
Thuê kiến trúc sư dày công hoàn thiện bản thiết kế quy hoạch, cuối cùng chốt lại, riêng tiền vật liệu thôi đã ngốn sạch hai mươi vạn trong tay Phó Cầm Duy, nhưng đó mới chỉ là con số khởi điểm.
Phó Cầm Duy biết xây nhà tốn tiền lắm, nhưng chẳng còn dư đồng nào, áp lực của anh cũng không hề nhỏ.
Anh muốn tìm Từ Đại Nguyên làm đối tác, hai người có quan điểm sống tương đồng, vừa khéo có thể hợp tác trong dự án này. Nhưng sau khi đi hỏi, anh ta cũng chẳng có tiền.
Phó Cầm Duy trấn an: “Được, cứ xây trước đi.” Tiền thì anh sẽ từ từ gom góp.
Dù đang thiếu tiền xây nhà, nhưng Phó Cầm Duy chưa từng nói qua với Lục Ngọc.
Ba mươi vạn cổ phiếu Lục Ngọc mua đã tăng mạnh, mới chỉ vỏn vẹn bốn tháng mà mỗi cổ phiếu đã tăng mười tệ.
Đầu tư ba mươi vạn vào, bây giờ tài khoản đã có năm mươi vạn, lãi ròng hai mươi vạn.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao người chơi cổ phiếu lại dốc hết gia sản vào đó, thật sự quá đỗi gây nghiện.
Quả thực giống như nhắm mắt cũng nhặt được tiền, giống như con bạc đã thắng cược, lại càng muốn đặt thêm một ván lớn hơn. Nhưng Lục Ngọc cố gắng kiềm lòng, rút ba mươi vạn vốn gốc ra.